Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 140



Nguyễn Hạ suýt chút nữa đã bị hù đến hồn bay phách lạc luôn, cô vội vàng trả lời: "Không có không có, chỉ là tôi uống hơi nhiều nước thôi."

Cô tiếp tân này cũng quá nhiệt tình rồi đấy, chẳng lẽ cô ta còn chú ý đến số lần cô đi vệ sinh hay sao? Bản thân Nguyễn Hạ cũng từng đi làm, thế nhưng mỗi người đều chỉ lo việc của mình, trước đó lúc phỏng vấn thì cô cũng chỉ gặp cô tiếp tân này một lần thôi, tuy nhiên cô ta lại quan tâm cô đến thế... Cuối cùng Nguyễn Hạ cũng chỉ có thể an ủi mình rằng có lẽ cô tiếp tân này vốn là một người rất nhiệt tình, là do cô đã nghĩ cái xã hội này quá mức lạnh lùng nên mới cảm thấy không quen.

"Cảm ơn cô nhiều." Nguyễn Hạ nhìn về phía cô tiếp tân rồi cười nói, hai người đứng ở chỗ này thì làm sao cũng phải tìm một chủ đề nào đó để tán gẫu chứ: "Cô đến công ty này được bao lâu rồi?"

Cô tiếp tân sững lại: "Hai tháng trước, lúc đó công ty vừa mới chuyển đến đây."

"Thật ra chỗ này rất lệch đó." Nguyễn Hạ câu có câu không mà tán gẫu, bản thân cô vốn không phải là một người giỏi giao tiếp với người lạ.

Cả khu biệt thự chiếm diện tích rất lớn, vị trí khu biệt thự của Tống gia cách trung tâm thành phố một khoảng cách, bên này cũng có trung tâm mua sắm và trạm tàu điện ngầm, chỉ có điều không có nhiều người lắm, hơn nữa tòa nhà này cũng chỉ mới xây có mấy năm, giao thông cũng không tính là thuận lợi. Nguyễn Hạ cũng chú ý thấy trong tòa nhà này không có nhiều công ty cho lắm.

"Là do ông chủ chọn." Cô tiếp tân dừng lại một chút: "Nghe người ta nói ông chủ rất thích chỗ này."

Nguyễn Hạ ừ một tiếng, cô cũng không biết phải làm sao để tán gẫu tiếp nữa.

Cô tiếp tân liếc nhìn Nguyễn Hạ rồi dò hỏi: "Cô cảm thấy cách trang hoàng của công ty thế nào? Cô thấy thích chỗ này không. Nếu cô cảm thấy có chỗ nào cần cải thiện thì có thể trực tiếp nói với tôi, công ty sẽ cố gắng thỏa mãn nhu cầu của cô... của mọi người."

"Tôi cảm thấy rất tốt." Nguyễn Hạ dùng khăn giấy lau tay: "Tôi cảm thấy mọi người ai cũng tốt cả."

Đây vẫn là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với một công ty như vậy, công ty trước đây đâu có quan tâm đến ý kiến của nhân viên chứ, công ty này còn cố gắng thỏa mãn nhu cầu của nhân viên nữa cơ...

Hình như đãi ngộ trong công ty của Tống Đình Thâm cũng không tốt đến mức này.

Cô tiếp tân thở phào nhẹ nhõm, cô ta lại cẩn thận từng chút một mà nói: "Vậy có thể phiền cô đánh giá khen ngợi cho tôi trong ý kiến về tiếp tân không?"

Đây là cái gì?

Nguyễn Hạ nghi hoặc mà trừng mắt nhìn: "Khen ngợi?"

Đầu năm nay tiếp tân trong công ty cũng cần sự khen ngợi của người khác sao?

Cô tiếp tân giải thích một câu: "Ông chủ của chúng ta cảm thấy tiếp tân phải phục vụ cho tất cả mọi người trong công ty, ngoại trừ tiếp đón khách bên ngoài thì còn phải xử lý yêu cầu của các đồng nghiệp đúng lúc. Tiền thưởng mỗi tháng sẽ dựa trên sự khen ngợi của đồng nghiệp, khen ngợi càng nhiều thì tiền thưởng càng nhiều."

Còn có chuyện như vậy sao?

Nguyễn Hạ tỏ vẻ mình đã được mở rộng sự hiểu biết.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có rất nhiều tiền thưởng à?"

Lời này vừa nói ra thì cô lập tức hối hận, bởi vì ở trong công ty mà dò hỏi tiền lương và tiền thưởng của đồng nghiệp thật sự là không thích hợp, hơn nữa cũng không được phép. Ngày đầu tiên đi làm đã phạm phải loại sai lầm như vậy thực sự là quá tệ mà.

Cô tiếp tân hình như cũng không so đo với cô, trái lại cô ta còn nhỏ giọng nói: "Rất nhiều rất nhiều, vì vậy cái khen ngợi của cô rất quan trọng đối với tôi."

Khái niệm "rất nhiều rất nhiều" là gì, Nguyễn Hạ cũng không biết, thế nhưng cô biết hỏi đến đây đã đủ lắm rồi, thế là cô rất hào phóng mà nói: "Vậy được, tôi sẽ khen ngợi một mình cô."

Cô tiếp tân vô cùng vui mừng: "Thực sự rất cảm ơn cô!"

Chuyện đến lúc này thì Nguyễn Hạ cũng đã rõ tại sao cô tiếp tân lại đối xử nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra tiền thưởng của cô ta gắn liền với khen ngợi của nhân viên trong công ty. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ cố gắng trở thành người nhiệt tình nhất trong cả công ty.

Nguyễn Hạ quay trở lại bàn làm việc của mình, di động của cô hơi rung một chút, là bạn Tống Cẩm Lý gửi tin nhắn đến: "Em cảm thấy quen với công ty chưa?"

Anh cũng thật là quan tâm cô, Nguyễn Hạ lén nhìn những nhân viên khác rồi nhanh chóng trả lời: "Rất tốt, mỗi người trong công ty đều rất lễ độ, có người hỏi em đã ăn sáng chưa, còn định cho em bánh sandwich để ăn nữa kìa. Đúng rồi đúng rồi, em cảm thấy bầu không khí của công ty này rất tốt và rất nhẹ nhàng, ài, rốt cuộc thì em phải may mắn cỡ nào mới được đi làm trong một công ty thần tiên như vậy chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.