Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 147



Là hy vọng Lê Viễn Hàng bị dọa sợ, để đừng ép cô ta nghỉ việc sao?

Chắc là như thế rồi, vậy có khi Tống Đình Thâm cũng biết.

Nếu là như vậy thì Lê Viễn Hàng cũng quá khổ rồi, lại có thể có một người em gái như vậy, chỉ vì vài chuyện cỏn con mà tự sát...

Nguyễn Hạ hỏi trong vô thức: "Anh không sợ Lê Viễn Hàng cảm thấy anh quá máu lạnh sao?"

Dù sao bây giờ Lê Tĩnh mới vừa cấp cứu, tiếp sau đó Tống Đình Thâm sa thải cô ta, nếu như Lê Tĩnh biết, đoán chắc rằng cô ta sẽ không chịu nổi, giống như bị giáng một đòn đau.Tống Đình Thâm uống một hớp sữa bò, bản thân anh cũng không thích uống nhưng trong khoảng thời gian này có lẽ là ảnh hưởng từ Nguyễn Hạ, đôi khi chợt có ý nghĩ như vậy cũng sẽ xuống tầng pha một ly sửa bò cho mình, uống sữa dần dần cũng trở thành thói quen: "Nếu như cậu ta cảm thấy vậy, chỉ có thể nói rằng anh và cậu ta không còn thích hợp để làm bạn, Lê Tĩnh muốn dùng tự sát để cho thấy lập trường của cô ta là không muốn nghỉ việc, lão Lê có thể sẽ mềm lòng, vậy anh chỉ có thể tước đoạt con đường này, sa thải cô ta, như vậy lão Lê cũng sẽ không cảm thấy khó xử khi bị kẹt ở giữa, huống hồ,..."

Anh nhìn Nguyễn Hạ: "Anh không thích làm theo ý người ngoài."

Đây là ý gì?

"Chiêu lấy cái chết để ép lão Lê thì hữu dụng, đối với anh thì ngược lại, chỉ vì không muốn từ chức thì tự sát, vậy sau này thì sao, cô ta sẽ không phải được voi đòi tiên ư, càng ngày càng dùng phương thức tiêu cực này ép những người xung quanh để đạt được mục đích của cô ta sao?" Giọng nói của Tống Đình Thâm trở lên lạnh lùng: "Anh chẳng có mối quan hệ gì với cô ta, không phải là anh trai, cũng chẳng phải là bạn, chẳng có bất kì nghĩa vụ gì mà phải theo ý cô ta muốn cả."

Tống Đình Thâm vẫn là thông suốt và rõ ràng, nếu để cho Lê Tĩnh lần này được như ý muốn, vậy thì không thể nghi ngờ gì nữa cô ta sẽ càng ngày càng ham mê hơn, lần này cô ta không muốn nghỉ việc, vậy lần tiếp theo thì sao?

Người lớn cũng giống như trẻ con, trẻ con lúc đòi mua đồ chơi sẽ ăn vạ, nếu như người lớn đồng ý, thì đứa trẻ đó biết chiêu này sẽ hữu dụng, lần tiếp theo lúc muốn cái gì sẽ dùng chiêu giống như vậy.

Nguyễn Hạ gật đầu, đại khái là vì muốn làm dịu bầu không khí, cô lại hỏi: "Là anh rất có sức hấp dẫn, kỳ thật tuổi tác của anh và Lê Tĩnh chênh lệch rất lớn, rất nhiều cô gái đều thích kiểu ông chú như này. Em nghĩ, nói không chừng sau chuyện này, cô ta sẽ nghĩ thông."

Cô cũng nhìn ra được, Tống Đình Thâm cũng không phải là loại người sẽ thận cận với em gái của bạn mình, nói không chừng anh và Lê Tĩnh căn bản ngay cả nói chuyện với nhau cũng chẳng có, chỉ có thể nói Tống Đình Thâm quá có sức hấp dẫn, suy nghĩ một chút thì đúng vậy mà, anh chín chắn và chững chạc, đẹp trai lại còn nhiều tiền, nam thần kiểu ông chú so với nam thần kiểu trẻ trung thì luôn luôn hấp dẫn phụ nữ hơn, thật ra việc Lê Tĩnh thích Tống Đình Thâm cũng chẳng phải là chuyện kì quái.

Tuổi tác chênh lệch? Ông chú?

Khóe miệng Tống Đình Thâm co giật, nhìn Nguyễn Hạ: "Em cũng chỉ hơn Lê Tĩnh một hai tuổi thôi đó."

Cho nên ý nói là anh già đúng không? Ai muốn làm ông chú đâu chứ?

"Thật sao?" Nguyễn Hạ dùng ngón tay sờ lên khóe mắt của mình, mặc dù cô không có vết chân chim và nếp nhăn, nhưng vẫn cảm khái nói: "Có thể là em đang làm mẹ nên luôn cảm thấy Lê Tĩnh là một cô bé."

Trước kia thì ngược lại, bây giờ thời gian ở bên cạnh Vượng Tử ngày càng nhiều, cô lập tức coi nhẹ tuổi tác của mình, có đôi khi đi trên đường gặp người bằng tuổi với mình, cô đều sẽ nhìn với một ánh mắt bà cô già để nhìn họ.

Lời nói này ở một mức độ nào đó đã an ủi Tống Đình Thâm.

Đúng vậy, cô cũng đã là mẹ, anh cũng là bố rồi, tất nhiên sẽ không còn sự tồn tại về chuyện chênh lệch tuổi tác nữa.

"Chuyện Lê Tĩnh em cũng không cần lo lắng, cũng không phải là chuyện lớn gì, anh có thể tự xử lý được." Tống Đình Thâm lại nói một câu: "Hơn nữa, anh và cô ta chẳng có quan hệ gì, em đừng nghĩ lung tung."

Nguyễn Hạ có chút mơ hồ: "Em không hề nghĩ lung tung mà."

"Không nghĩ lung tung là được rồi."

Đây là cuộc đối thoại với cái logic lung tung gì thế?

"Em không phiền anh làm việc nữa, em về phòng ngủ trước đây." Nguyễn Hạ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chờ một chút." Tống Đình Thâm gọi cô, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, anh rất cao, dường như có thể ngăn hết anh sáng trước mặt cô: "Anh nói anh không có thói quen làm theo ý người ngoài, em sao lại không hỏi anh, ai là người một nhà, ai là người ngoài?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.