Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 152



Trước kia anh thường nói, cho dù là ai mở công ty cũng đều không phải là làm từ thiện, dù sao ở trong từ điển của thương nhân, lợi ích luôn luôn được xếp vào vị trí thứ nhất, hiện tại dường như có cảm giác bị đánh vào mặt vậy.

“Đúng vậy, chỉ có điều dm đã nói với vị khách hàng kia là sẽ đến công ty vào thứ sáu, vậy chắc chắn là không thể rời công ty được. Làm sao bây giờ, em đã đồng ý với Vượng Tử rồi, hiện tại nuốt lời nó chắc chắn sẽ có ý kiến.”

“Đây cũng là chuyện không thể tránh được.” Tống Đình Thâm uống một ngụm canh, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Em có việc không ra được, cũng không thể bảo em từ chức để đi tham gia hoạt động người thân lần này, Vượng Tử cũng không phải là một đứa trẻ không hiểu đạo lí, em nói chuyện thẳng thắn với nói, nó sẽ hiểu thôi. Chẳng quá nó có thể tiện thể đưa ra điều kiện với em, chẳng hạn như hai ngày nghỉ này dẫn nó đi ra ngoài chơi.”

“Cho dù thằng bé có đưa ra điều kiện gì em cũng sẽ đồng ý.”

Nguyễn Hạ cũng đã từng trải qua độ tuổi của Vượng Tử bây giờ, cô cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, ví dụ như ba mẹ nói sẽ đi công viên nhi đồng trong thành phố chơi, kết quả đến một ngày lại nói rằng có việc. Người lớn luôn cho rằng qua vài ngày trẻ con sẽ quên thôi nhưng trên thực tế, số lần tích lại càng nhiều, trẻ con sẽ không tiếp tục tin tưởng người lớn nữa.

Tống Đình Thâm: “Vậy nên yên tâm đi, anh cũng sẽ tâm sự với Vượng Tử, tranh thủ để nó không thất vọng với em.”

“Cảm ơn anh.”

“Có điều…” Tống Đình Thâm bỗng nhiên thay đổi câu chuyện: “Có một chuyện, anh cũng muốn thương lượng với em một chút.”

“Chuyện gì vậy?”

“Về sau em có thể đổi xưng hô với anh không? Dường như em vẫn luôn gọi cả họ lẫn tên của anh ra.”

Một chuyện như vậy sao?

Lý do của Nguyễn Hạ cũng rất trọn vẹn: “Anh cũng gọi cả họ lẫn tên của em mà.”

“Vậy nên anh mới thương lượng với em chuyện này.” Tống Đình Thâm dừng một chút: “Hạ Hạ.”

Âm thanh của anh truyền tới từ đầu dây bên kia, bản thân Nguyễn Hạ chính là một người hoàn toàn xứng danh người thích sắc đẹp cộng với cuồng âm thanh. Trước kia cô cũng không phải chưa từng có kinh nghiệm, bình thường những người đàn ông có giọng nói dễ nghe đại đa số là diện mạo không quá xuất chúng nhưng Tống Đình Thâm lại là một ngoại lệ.

Lúc này anh không ở trước mặt cô, không nhìn thấy vẻ mặt của cô. Nguyễn Hạ cũng quang minh chính đại mà đỏ mặt.

Cô rất túng quẫn, tuy rằng mặt đang nóng lên nhưng giọng nói vẫn rất trấn định, giống như anh: “Vậy anh hi vọng về sau em sẽ gọi anh như thế nào? Bố Vượng Tử à?”

Nếu không phải cần thể diện, nếu không phải là anh thật sự không nói thành lời, thật ra Tống Đình Thâm rất hi vọng cô gọi anh bằng hai chữ đó.

“Bỏ họ đi vậy.”

“Đình Thâm à?”

“Ừ.”

Đúng như dự đoán, tan ca về đến nhà, Nguyễn Hạ ra sức nịnh bợ Vượng Tử, vừa hôn cậu vừa ôm cậu, lại còn tự mình xuống bếp nướng cánh gà cho cậu nữa.

Tay Vượng Tử cầm cánh gà gặm: “Mẹ, có phải mẹ muốn sai con làm chuyện gì không? Nói thẳng ra đi!”

Đứa trẻ này!

Vẫn là Tống Đình Thâm đến mở lời hộ Nguyễn Hạ, anh xoa xoa cái đầu của Vượng Tử: “Mẹ con thứ sáu nàu không thể đi tham gia chương trình người thân với chúng ta được, công ty mẹ có việc không thể đi. Chuyện này con nên hiểu cho mẹ, mẹ con cũng rất muốn đi, con đừng trách mẹ.”

Cánh gà trong tay Vượng Tử rơi xuống đĩa cơm nhỏ của cậu, tuy rằng khóe miệng cậu toàn là sốt cà và dầu mỡ, nhưng những thứ đó cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt buồn bã của cậu: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi mà…”

Nguyễn Hạ vội vàng giải thích: “Là mẹ không tốt, mẹ không nên đồng ý luôn với con trong khi chưa nắm chắc được tình huống, lần sau sẽ không như vậy.”

“Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi mà…”

Cậu giống như máy phát lại lặp đi lặp lại câu này.

Vẻ mặt của Nguyễn Hạ lại càng áy náy hơn.

“Tống Thư Ngôn.” Vẻ mặt Tống Đình Thâm nghiêm túc, mở miệng nói: “Mẹ con đã xin lỗi con rồi. Chuyện này đúng thật là do mẹ con không làm tốt, có điều người lớn cũng có việc của người lớn, mẹ con cũng muốn đi tham gia hoạt động người thân, không phải là cố ý không đi, chẳng qua là mẹ con thật sự không thể đi được. Không được cáu kỉnh với mẹ nữa, cũng không nên trách mẹ con. Con làm như vậy mẹ con sẽ buồn đấy.”

Vượng Tử cúi đầu không nói lời nào.

Thời gian Nguyễn Hạ làm mẹ cậu không dài, kì thật trên phương diện dạy dỗ trẻ nhỏ này, cô cũng là một newbie nhưng không cần biết cô thiếu kinh nghiệm đến mức nào, cô cũng không muốn lấy thân phận của người lớn, yêu cầu trẻ con phải chấp nhận sự thật là cô nuốt lời.

Vốn cô cho rằng Vượng Tử sẽ tiếp tục thất vọng một lúc lâu nữa, nào biết đứa nhỏ này lại cầm cánh gà trong đĩa lên gặm, cậu chậm rãi nói: “Con sẽ không trách mẹ nữa nhưng mẹ có thể đồng ý với con một việc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.