Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 155



Cuối cùng cô ta gọi điện cho sếp, ngoài mặt nói là để cô nghỉ ngơi thoải mái, lại đang ám chỉ với cô ta, công ty đã sa thải cô ta rồi, đương nhiên nên bồi thường những gì phải bồi thường, công ty tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô ta rất hối hận, cũng rất mệt mỏi, ngay cả cô ta cũng không biết vì lí do gì bản thân không nên đứng ở Tống thị.

Từ đầu đến cuối, cô ta rõ ràng hơn bất cứ ai, Tống Đình Thâm không có chút hứng thú nào với cô ta, thậm chí, anh đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ta, cho tới bây giờ anh chưa từng đáp lại cô ta, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói được mấy câu, coi cô ta không khác gì những nhân viên khác.

Không, vẫn có sự khác biệt, ít nhất kiểu người như anh, cư nhiên sẽ chủ động hiểu thấu tâm tư của cô ta như anh trai vậy, chỉ có thể nói rằng, cô ta cùng với tình cảm của cô ta làm gai mắt anh. Anh muốn để anh trai cô đi xử lí việc này, muốn để cô ta biết điều một chút tự động cách xa ra.

Cô ta vẫn sợ chết, sợ sẽ không được gặp lại ba mẹ nữa, cuối cùng đến khi không thể hít thở không khí tươi mát được nữa, tình yêu mà cô ta cho rằng vĩ đại, quyết tâm mà cô ta cho rằng có thể hy sinh mọi thứ cho đối phương, trước ba mẹ và sinh mệnh của mình, đều không là gì cả.

Cứ như thế đi.

Cô ta sợ, sợ loại tình yêu đơn phương này không phải là thứ cô ta có thể gánh vác được.

Lê Viễn Hàng gõ cửa, cô ta quay đầu lại nhìn, cười cười với anh trai mình, sắc mặt cô ta vẫn có chút tái nhợt: “Anh à, công ty lần trước anh nói với em, còn chức vịụnào phù hợp với em không? Mấy hôm nữa em muốn đi làm.”



Vượng Tử bị cơn buồn tiểu gọi dậy, hôm qua cậu uống xong sữa lại uống đến nước trái cây, hiện tại cậu đã đi học mẫu giáo rồi, tất nhiên không thể đeo bỉm được nữa.

Cậu còn có thể vô cùng kiêu ngạo bày tỏ, từ lâu lắm rồi cậu đã không còn tiểu ra giường nữa!

Có thể bây giờ còn rất sớm Vượng Tử đã được Nguyễn Hạ dạy bảo từ lâu rồi, cậu rời khỏi giường sẽ không làm ai bị ảnh hưởng, cậu nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường, tất nhiên Nguyễn Hạ không bị đánh thức, ngay cả Tống Đình Thâm vẫn luôn ngủ không sâu cũng bởi vì mất ngủ đến hai, ba giờ mà lúc này cũng đang ngủ rất sâu, không hề nhận ra nhóc mập nhà mình đã bò xuống giường, tự mình đi chân trần chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu.

Vượng Tử đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy ba mẹ đang ngủ rất ngon trên giường, mà vị trí ở giữa vốn thuộc về cậu, cũng bị mẹ chiếm mất rồi.

Cậu chỉ muốn ngủ ở giữa nhưng hiện tại không thể gọi mẹ dậy được, mẹ có chứng cáu ngủ, đánh thức người đẹp ngủ say, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cuối cùng Vượng Tử không bò lên giường nữa, mà cậu ôm gối đầu ngoan ngoãn nằm lên sô pha lớn ở trong phòng ngủ, tiếp tục ngủ.

Bây giờ đồng hồ sinh học của Nguyễn Hạ vô cùng chính xác, chưa đến bảy giờ, cô đã tỉnh, sau đó cô phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ, không biết từ khi nào mà chân của cô đã gác lên trên đùi của Tống Đình Thâm, hai tay cũng vô cùng thiếu nề nếp mà đặt lên trên cơ ngực của của anh.

Nếu như Tống Đình Thâm chưa tỉnh dậy, vậy thì cái này cũng không hẳn là xấu hổ, cô có thể rời khỏi giường mà không ai biết, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vấn đề là, khi cô tỉnh lại, cô không tự giác mà cử động thân thể, Tống Đình Thâm cũng tỉnh lại, hai người nhìn nhau một cái.

Anh giống như con gái nhà lành bị bắt nạt, còn cô lại là tên ác bá cướp đoạt anh.

Ngày hôm qua cô còn rất có tính toán, dùng phấn dành cho giấc ngủ của hiệu nào đó, mặc dù mặc mộc của cô cũng rất có sức mạnh nhưng cô không muốn hôm sau tỉnh dậy, trong mắt Tống Đình Thâm là một khuôn mặt bóng loáng, cô nghĩ xong xuôi rồi, mình phải tỉnh lại trước anh để rửa mặt, tuyệt đối không để anh nhìn thấy dầu trên mặt mình cùng với dỉ mắt có khả năng tồn tại lớn vô cùng, hiện tại xem như cô rất thấu hiểu vì sau khi các em gái qua đêm với bạn trai, buổi sáng sẽ thức dậy sớm như vậy để trang điểm.

Nguyễn Hạ nhanh chóng ngồi dậy, cách xa Tống Đình Thâm một chút, định bụng hủy diệt sự thật cô cướp đoạt.

Kết quả liền nhìn thấy Vượng Tử cong mông thành một tư thế kì lạ nằm ngủ trên sô pha, chẳng khác nào một chú heo, mông cậu vểnh lên, khiến người khác nhìn thấy rất muốn đá một cái.

Nhóc béo này yên lặng rời giường từ khi nào, lại còn ngủ trên sô pha?

Có con nhỏ vẫn là có cái hay, ít nhất không khí xấu hổ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm lúc này có thể nhanh chóng chuyển đi, hoàn toàn biến mất, ví dụ như vợ chồng hai người cùng nhau đánh Vượng Tử là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.