Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 158



Ở phương diện này, Tống Đình Thâm đúng là không có da mặt dày nên không nhận được câu trả lời anh ảo não bỏ đi về phòng mình. Suy nghĩ một chút, bật ghi âm trong điện thoại lên bắt đàu ghi âm. Anh nói lại âm lượng anh vừa nói trong phòng ngủ của Nguyễn Hạ, nghe lại, anh xác nhận không phải là cô không nghe thấy anh nói…

Tại sao cô lại không trả lời câu hỏi của anh?

Hay là do anh hỏi vấn đề này không thoả đáng? Làm khó dễ cho cô trả lời?

Sáng thứ hai Nguyễn Hạ sẽ bay, Vượng Tử không muốn hỏi mãi: “Mẹ, mẹ sẽ trở về đúng không?”

Dù hiện tại Nguyễn Hạ đối xử với cậu rất tốt, cô đã trở thành một người “mẹ tốt” trong mắt mọi người nhưng Vượng Tử vẫn cảm thấy không an toàn.

Nếu như mẹ ở nhà, cậu còn thấy được nhưng bây giờ lại muốn đi xa mà lại còn đi mất mầy ngày không được gặp mẹ, Vượng Tử trong lòng cảm thấy rất bất an.

Nguyễn Hạ thơm một cái lên khuôn mặt bụ bẫm tròn như quả trứng của cậu, nghe xong cũng cảm thấy xót xa nói: “Đương nhiên mẹ sẽ về, mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, mẹ cũng sẽ đem quà về cho con.”

“Nhất định mẹ phải gọi điện về cho con đấy.” Vượng Tử nói quá lên: “Con không cần quà, con chỉ cần mẹ về với con là được rồi.”

Nghe thằng bé nói câu này, Nguyễn Hạ cảm thấy không muốn đi nữa.

Không hiểu tại sao nhưng hiện tại cô là một người mẹ không thể bỏ rơi được con của mình.

Tống Đình Thâm ôm lấy Vượng Tử từ trong tay cô, vẻ mặt phức tạp nói: “Khi nào đến nơi thì nhắn cho tôi một tin.”

Nguyễn Hạ gật đầu nói: “Được.”

Sau khi nói xong, Nguyễn Hạ lại hôn vào tay Vượng Tử một cái, hai mẹ con sến súa một lúc cô mới lên xe chuẩn bị ra sân bay.

Kéo kính xe cuống, cô có thể nhìn thấy Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử đứng ở của nhìn theo cô.

Chờ đến lúc không nhìn thấy xe nữa Tống Đình Thâm mới thu ánh mắt lại. Anh không biết tại sao ngày hôm qua Nguyễn Hạ lại không trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa cũng biết có phải do anh nghĩ quá nhiều hay không nhưng anh cảm giác hôm nay cô có chút lạnh nhạt với anh.

Anh đã làm gì sai sao?



Nguyễn Hạ đặc biệt may mắn bởi các đồng nghiệp khác chỉ được ngồi ở khoang phổ thông còn cô lại được ngồi khoang hạng nhất. Cô cũng hỏi qua cô lễ tân, cô lễ tân nói công ty cũng có chính sách phúc lợi như vậy đối với nhân viên nhưng đều là ngẫu nhiên. Cô chính là người nhận được may mắn đó.

Sau khi đăng ký, Nguyễn Hạ được nữ tiếp viên hàng không dẫn đến chỗ ngồi của mình.

Vừa mới ngồi xuống liền có một người đàn ông cầm vé máy bay đi tới, đứng cạnh chỗ cô ngồi.

Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn hắn, nhìn qua người đàn ông này cũng hơn ba mươi tuổi khéo còn nhiều hơn cũng nên. Nhìn cũng khá hào hoa phong nhã, đeo gọng kính màu vàng có vẻ rất nhã nhặn.

“Xin chào.” Người đàn ông đứng ở bên cạnh cúi người lễ phép chào hỏi. Ngồi xuống chỗ ở bên cạnh cô.

Nguyễn Hạ cười với hắn nói: “Xin chào.”

Từ Đế Đô đến hải đảo bằng máy bay thì đi mất bốn tiếng, cũng không cần phải đi qua trạm trung chuyển. Tầm khoảng hai giờ chiều là đến nơi. Có thể sẽ có một bữa tiệc hải sản lớn được tổ chức tại biệt thự.

Bốn tiếng không phải là quá dài cũng không phải quá ngắn.

Với vẻ ngoài của nguyên chủ ở trên máy bay có người muốn làm quen là chuyện bình thường. Như lúc này, người đàn ông bên cạnh cô rất lịch sự cùng nói chuyện với cô: “Cô đi hải đảo bao giờ chưa? Ở đó rất đẹp.”

Nguyễn Hạ ừ một tiếng: “Đây là lần đầu, trước đây mới chỉ nghe nói qua. Lần này là lần đầu tiên tôi được đi.”

“Lần đầu tiên?” Người đàn ông kia cười nói: “Vậy cô hãy cố gắng chiêm ngưỡng cảnh đẹp của nơi hải đảo này. Chỉ có điều nếu là mùa đông đến thì sẽ càng đẹp hơn.”

Nguyễn Hạ không biết vô tình hay cố ý dùng tay vuốt tóc để lộ chiếc nhẫn kim cuơng ở ngón áp út. Mục đích chính là để người khác biết mình không còn độc thân nữa.

Chiếc nhẫn này không phải nhẫn cưới, nhẫn cưới của nguyên chủ và Tống Đình Thâm đã bị vứt đi ở góc nào rồi.

Có điều nguyên chủ mua rất nhiều nhẫn kim cương, có lúc cô sẽ đeo ví dụ như những lần đi chơi như thế này cô sẽ đeo chúng. Không phải Nguyễn Hạ nói quá nhưng nhan sắc của nguyên chủ thật sự là rất đẹp nhưng hiện tại cô chưa có ý định quen người nào ở ngoài cả. Vì vậy cô không quên đem theo nhẫn để giả làm nhẫn cưới.

Cũng không biết người đàn ông kia có thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô không, tiếp túc nói: “Vợ tôi rất thích đi du lịch đặc biệt là các thành phố biển.”

Nguyễn Hạ nghe vậy liền lúng túng thả tay đang vuốt tóc xuống.

Được rồi… Xem ra là cô tưởng bở, hắn không phải cố ý tiếp cận cô, hắn là người đã có vợ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.