Cô ta không ngờ rằng Tần Ngộ lại ở đây, có điều nghĩ đến Nguyễn Hạ đang ngủ ở bên trên, lập tức hiểu được.
Tần Ngộ gật gật đầu, không thèm nâng mí mắt lên, vẫn tiếp tục đọc báo.
Quản lí vội vàng về phòng mình tìm kem chống nắng, khi cô ta đi ngang qua phòng Nguyễn Hạ, cô ta chần chừ một lát, cô ta rất muốn đánh thức Nguyễn Hạ, nhưng nghĩ cô cũng không có quan hệ gì với cô ta liềm bỏ qua suy nghĩ ấy, mau chóng xuống lầu, chỉ muốn nhanh chóng ra bờ biển gặp các đồng nghiệp.
Ai biết cô ta còn chưa đi đến cửa, liền nghe thấy Tần Ngộ hỏi: “Cô ấy vẫn chưa dậy sao?”
Quản lí vâng một tiếng, cẩn thận trả lời: “Có thể là đêm qua cô ấy ngủ muộn quá, chúng tôi không đánh thức cô ấy. Chương trình ở bờ biển…”
Cô ta chưa nói xong Tần Ngộ đã bỏ tờ báo xuống, không rõ có ý gì, nói: “Không sao, vốn cô
ấycũng không thích chơi mấy trò đó.”Quản lí cũng không biết phải trả lời thế nào.
Vẫn là Tần Ngộ nói: “Anh đi làm việc đi.”
Nghe vậy Giám đốc như nhận được đại xá, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Lúc Nguyễn Hạ tỉnh lại đã sắp đến buổi trưa rồi, các đồng nghiệp cũng đã quay lại, cô nhìn thấy bọn họ bị phơi nắng đen đi vài phần, không khỏi cảm thấy may mắn bản thân không đi, bằng không phỏng chừng làn da tuyết trắng này cũng bị phơi đen rồi.
Tần Ngộ không ở đây, điều này khiến Nguyễn Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn một chút.
Nếu như hắn ở đây, phỏng chừng Nguyễn Hạ còn chẳng nuốt được nước miếng.
Vốn Nguyễn Hạ nghĩ cô phải trải qua mấy ngày này kinh hồn bạt vía, nào biết đến lúc chiều, cô nhận được điện thoại của Tống Đình Thâm.
Cũng cùng lúc này, Nguyễn Hạ mới phát hiện ra bản thân mình không chỉ nhớ Vượng Tử mà còn nhớ Tống Đình Thâm. Đối với cô mà nói, không biết từ khi nào, dường như Tống Đình Thâm đã trở thành thuốc an thần của cô, dường như chỉ cần có anh ở đây, những chuyện lớn chiếm cứ đầu óc của cô cũng chẳng có gì là to tát.
Đúng vậy, mọi chuyện đều không sao hết, chỉ cần cô kiên định trái tim của mình, tình tiết vở kịch có gì đáng sợ chứ?
Dù là ai cũng không thể khống chế cô, cô không phải là nguyên chủ, không nhất định phải tuân theo toàn bộ cuộc sống của nguyên chủ. Cho dù Tần Ngộ có sống lại thì như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể ép buộc cô phải thích hắn sao? Dù trời có sập xuống vẫn còn có thể tin tưởng vào người cao lớn Tống Đình Thâm này, không phải sao?
Nguyễn Hạ tiếp điện thoại, âm thanh đầu bên kia có chút ồn ào, dường như có thể nghe thấy cả tiếng loa phóng thanh.
“Mẹ!”
Cô sửng sốt một chút, người gọi điện thoại là Vượng Tử, sao cậu lại dùng di động của Tống Đình Thâm, bây giờ không phải là Vương Tử đang ở nhà trẻ sao?
“Vượng Tử, sao con lại dùng di động của ba? Hiện tại hẳn là con đang ở nhà trẻ chứ?”
“Con và ba đến tìm mẹ đi chơi!” Giọng nói của Vượng Tử vô cùng vui vẻ, nhóc mập mạp vui vẻ như vậy, một phần là vì cậu không cần đến nhà trẻ, phần khác chính là vì đến tìm mẹ đi chơi: “Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ đang ở đâu, con và ba qua đó tìm mẹ!”
Nguyễn Hạ miễn cưỡng bình tĩnh xuống, nói: “Cục cưng, để ba nghe điện thoại được không?”
Chẳng lẽ Tống Đình Thâm đưa đứa nhỏ đến tìm cô? Vì sao vậy? Không phải anh bề bộn nhiều việc lắm sao?
“Được thôi!”
Không lâu sau, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tống Đình Thâm vang lên bên kia: “Anh đây.”
Đừng có dùng giọng nói hay để tấn công cô! Lên án mạnh mẽ!
Giọng nói của Nguyễn Hạ cũng cố gắng bình tĩnh: “Anh đưa Vượng Tử đến hải đảo à?”
“Ừ, thằng nhóc ở nhà rất nghịch, ăn vạ lăn lộn, anh không thể bình tĩnh làm việc, dưới yêu cầu mãnh liệt của thằng nhóc, anh dẫn con đến đây. Có điều bọn anh sẽ không ở đây lâu đâu, sẽ không quấy rầy đến em.” Lúc Tống Đình Thâm nói lời này, anh rất bình tĩnh mà sờ sờ đầu Vượng Tử.
Bởi vì đêm qua anh đã bàn bạc kĩ càng với Vượng Tử, cho nên cho dù có nghe thấy ba nói mấy lời này, Vượng Tử cũng chỉ lầm bầm vài tiếng, cũng không có nói câu gì. Có thể thấy cho dù độ tuổi cậu còn nhỏ nhưng đã biết phải tuân thủ lời hứa.
…. Thật ra không cần nhiều phông nền như vậy, cô chỉ hỏi có phải hai người đã đến hải đảo rồi không, cũng không hỏi vì sao lại đến đây.
“Được rồi.” Đúng lúc Nguyễn Hạ không muốn ở cùng với các đồng nghiệp, cái hạng mục gọi là hoạt động tập thể ở bờ biển cô cũng chẳng có hứng thú: “Hai người đang ở sân bay đúng không?”
Vốn cô muốn để Tống Đình Thâm đi thuê phòng khách sạn, cô có thể đi tìm bọn họ, vừa đúng lúc có lý do tạm thời và hoàn hảo để thoát khỏi hoạt động tập thể, cũng không cần nhìn thấy Tần Ngộ, nhưng lời nói đến miệng rồi cô lại nuốt vào.