Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 165



“Em gửi vị trí nơi này cho anh, anh lái xe đến đây, em ra ngoài đón hai người.”

Tồng Đình Thâm chần chừ: “Như vậy được không? Dù sao đây cũng là hoạt động công ty em.”

Anh cũng là người làm ông chủ, trước kia cũng đã từng làm nhân viên, anh luôn cảm thấy kiểu hoạt động của công ty như thế này, người ngoài không tham gia vào là tốt nhất. Trong suy nghĩ của anh cũng là dự định thuê một gian phòng khách sạn ở gần chỗ Nguyễn Hạ ở, anh trực tiếp nói chuyện với cô, nếu mọi thứ đều thuận lợi, có thể sau hai ngày anh sẽ đưa Vượng Tử về thủ đô trước, tận lực không quấy rầy hoạt động tập thể của cô.

Nguyễn Hạ mở miệng cam đoan: “Không sao hết! Anh cứ yên tâm đi, lãnh đạo công ty của em rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, những người đồng nghiệp khác cũng dẫn theo người nhà mà, vì em đang trong thời gian thử việc nên không được đưa theo, nhưng hai người tự trả tiền mà tới, chắc chắn không sao đâu. Mau tới đây đi, em cũng rất nhớ Vượng Tử.”

Cô cũng có ý đồ của bản thân, không cần biết có phải Tần Ngộ có tình cảm gì khác với cô không, không cần biết hắn có sống lại thật không, hiện tại người chồng trên danh nghĩa của cô chính là Tống Đình Thâm, cô còn có một đứa con trai đáng yêu nữa. Chẳng bằng để Tống Đình Thâm và Vượng Tử đến đây, để Tần Ngộ có suy nghĩ không an phận với cô mở to hai mắt ra mà nhìn, cô là người đã có gia đình rồi! Cô cũng không thể có suy nghĩ lệch lạc, bị dụ dỗ ngoại tình được! Không nên có hứng thú với cô! Buông tha con mèo nhỏ đáng thương như cô đi!

Đúng rồi, cho dù Tần Ngộ có ở đây không, cô và Tống Đình Thâm cũng phải mạnh mẽ show ân ái, hy vọng đến lúc đó anh có thể phối hợp ăn ý với cô.

Dù sao nếu như Tần Ngộ đúng như những gì cô đoán, vậy một vài hành động của cô và chồng cũng sẽ truyền đến tai của hắn thôi.

Cô cứ như vậy vui sướng quyết định.

Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, cô vẫn quyết định đến hỏi thăm Giám đốc một tiếng, nếu như cô đoán đúng, nhất định Giám đốc sẽ tiết lộ thông tin này cho Tần Ngộ.

Cô nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng Giám đốc, gõ cửa.

Giám đốc mở cửa, chắc là hồi sáng phơi nắng, hiện tại trên mặt cô ta đang đắp mặt nạ, nhìn thấy Nguyễn Hạ, cô ta có chút ngạc nhiên: “Nguyễn Hạ, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Nguyễn Hạ chăm chú nhìn ánh mắt của Giám đốc, cười cười, cô cảm thấy dạo này diễn xuất của mình vẫn rất tự nhiên: “Chồng của tôi đưa con đến đây tìm tôi, Giám đốc, cô xem xem, hiện tại phòng tôi ở rất lớn, một nhà ba người chúng tôi chen nhau ở cũng được, có điều tôi biết công ty cũng có quy định của công ty, nếu như không được thì tôi có thể chuyển sang khách sạn ở cùng với chồng và con tôi được không? Tôi thấy gần đây có khách sạn, rất gần thôi, chắc sẽ không làm lỡ hoạt động tập thể của chúng ta đâu.”

Cô cảm nhận rất rõ ràng Giám đốc sững sờ.

Sau một hồi lâu, Giám đốc mới cười nói: “Cái này tôi không quyết định được, để tôi bàn bạc với các Quản lí khác một chút, lát nữa tôi trả lời cô, được không?”

Nguyễn Hạ thật sự muốn cười ha ha.

Cô chỉ là một nhân viên nhỏ, thật ra chuyện này cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nếu như Giám đốc dứt khoát đồng ý hoặc dứt khoát từ chối, vậy thì đều rất hợp lô-gích, nhưng Giám đốc lại nói phải bàn bạc với các Quản lí khác một chút rồi mới trả lời cô, điều này lại một lần nữa chứng minh phỏng đoán của cô không sai.

Người mà Giám đốc muốn xin ý kiến không phải là các Quản lí khác, mà là Tần Ngộ.

“Được, vậy thì làm phiền Giám đốc rồi.”

Nguyễn Hạ quay về phòng, từ sân bay đi đến biệt thự này, phải mất khoảng bốn mươi phút.

Đã diễn thì phải diễn đến cùng, nếu như phỏng đoán của cô chính xác, nhất định Tần Ngộ sẽ chịu đựng để cho Tống Đình Thâm và Vượng Tử đến biệt thự ở, bọn họ là một nhà ba người, tất nhiên sẽ cùng ở một phòng, cũng may mà chiếc giường này rộng một mét tám, trước đây cô với Tống Đình Thâm cũng có kinh nghiệm ngủ chung một giường, có Vượng Tử ở cùng, buổi tối tiếp tục cùng nhau ngủ, cũng không phải không chấp nhận được.

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ chia sẻ vị trí của mình cho nhau, cũng tức là anh đã đến khu vực này rồi, cùng lắmlà khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến được.

Nguyễn Hạ lại trang điểm một lần nữa, đang chuẩn bị đi xuống ra ngoài đón bọn họ thì Giám đốc đến.

Biểu cảm của Giám đốc không đến mức phức tạp, nhưng có chút ngượng ngùng, cô ta nói: “Tôi đã bàn bạc với các Quản lí khác rồi, mặc dù bây giờ cô vẫn chưa trở thành chính thức, nhưng dù sao cô cũng là một nhân viên của công ty, biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này cũng không tệ, hơn nữa hẳn là con cô cũng đến đây vì nhớ cô, không nên bắt các cô ở riêng, cũng may phòng trong biệt thự cũng đủ lớn, để anh nhà cô cùng với đứa trẻ ở lại đây đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.