Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 166



Nguyễn Hạ cũng không ngạc nhiên với kết quả này, có điều cô vẫn tỏ vẻ vui vẻ ngạc nhiên: “Vậy thì tốt quá, công ty quả thật là rất có lòng. Cảm ơn, cảm ơn!”

Giám đốc nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Hạ, không khỏi âm thầm thở dài một hơi.

“Chồng và con tôi sắp đến đây rồi, tôi ra ngoài đón bọn họ.” Nguyễn Hạ dùng tay che mặt, dáng vẻ thẹn thùng: “Thật ra chúng tôi kết hôn đã nhiều năm rồi, tôi không ngờ là lần này đi xa nhà một chuyện, thứ hai sẽ về nhà rồi, vậy mà anh ấy cũng muốn qua đây với tôi, cùng không biết anh ấy nghĩ cái gì nữa? Tôi mới chỉ ra khỏi nhà vài ngày, vậy mà anh ấy liền gạt hết công việc ra sau, có điều nói lại, một nhà ba người chúng tôi cũng chưa từng có một chuyến du lịch nghiêm chỉnh bao giờ, lần này quả thật là nhờ phúc công ty.”

Giám đốc nghe xong lời này cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Nguyễn Hạ chào Giám đốc, sau đó đeo kính râm và đội mũ đi ra ngoài, mặc dù phong cảnh bên bờ biển rất đẹp, nhưng tia tử ngoại cũng rất mạnh, sơ ý một chút tôi sẽ bị cháy nắng thành da đen.

Cô ngồi ở phòng khách dưới lầu một lát, đến khi xác định xe mà Tống Đình Thâm gọi chỉ cách đây khoảng hơn một trăm mét thì mới đi ra ngoài.

Cửa xe vừa mới mở ra, Vượng Tử đeo kính râm nhỏ, mặc áo sơ mi màu trắng cùng với quần đùi bò liền chui từ trên xe xuống, cậu nhanh chóng chạy về phía cô như một quả bóng thịt…

Quả đúng là áp lực nặng nề từ cuộc sống!

Nguyễn Hạ cúi người xuống, ôm lấy Vượng Tử, khoảng thời gian này cô đã tập được một ít cơ tay, ôm lấy Vượng Tử xoay hai vòng, đùa đến mức Vượng Tử không ngừng cười khanh khách.

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!” Vượng Tử hôn vài cái lên mặt Nguyễn Hạ, cậu nhóc mập mặc đỏ hây hây, không biết là do vui vẻ hay do thẹn thùng.

Tống Đình Thâm kéo va li đi đến, hôm nay hiếm thấy anh không mặc vest, ngược lại còn mặc rất nhàn nhã, anh cũng đeo một cặp kính râm, nhìn qua chẳng khác nào một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Nguyễn Hạ thu lại nét cười trên mặt: “Đi đường rất vất vả đúng không?”

Tống Đình Thâm gật đầu: “Anh khát nước.”

Nói thật thì, với Tống Đình Thâm, lợi dụng công ty của Nguyễn Hạ khiến anh có chút không được tự nhiên, có điều Nguyễn Hạ nói anh có thể ở trong biệt thự này, giọng điệu còn không cho phép anh từ chối khiến anh quả thật không từ chối được, chỉ có thể kiên trì đến đây.

“Em ở biệt thự ngay gần đây thôi.” Nguyễn Hạ một tay dắt Vượng Tử, đi bên cạnh Tống Đình Thâm, một nhà ba người đội nắng đi về phía khu biệt thự.

Đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy Tống Đình Thâm và Vượng Tử vô cùng ngạc nhiên, các đồng nghiệp nữ thì khỏi phải nói, họ đều cảm thấy mắt nhìn của Nguyễn Hạ quá tốt, tìm được anh chồng cao lớn đẹp trai, bình thường các cô cũng nhìn ra được Nguyễn Hạ rất có tiền, lái xe sang, bình thường cũng toàn mặc hàng hiệu, mặc dù các cô cũng không nghĩ ra nếu đã có tiền như vậy rồi thì còn đi làm làm gì… ở nhà làm phu nhân giàu có không phải tốt hơn à?

Vượng Tử rất được yêu thích, không bao lâu đã khiến mấy đồng nghiệp nữ lấy đồ ăn vặt của mình ra cho cậu ăn.

Hiện tại có thể thấy được về sau duyên của cậu với người khác giới tuyệt đối không tệ.

Nguyễn Hạ đưa Tống Đình Thâm đi lên phòng trên lầu, vừa mới đóng cửa lại, cô liền hỏi Tống Đình Thâm: “Buổi tối chúng ta sẽ ở đây.”

Hạnh phúc đến quá nhanh, Tống Đình Thâm vẫn còn ngơ ngác: “Em đang nói, tối nay chúng ta cùng ngủ trên chiếc giường này?”

Hẳn là anh không hiểu sai ý của cô nhỉ?

“Ừ.” Nguyễn Hạ gật đầu: “Em còn có một chuyện muốn nhờ anh, cho dù em có nói gì làm gì, cho dù anh có ngạc nhiên cũng phải hết sức phối hợp với em, được không?”

Dù sao cũng từng nói sai một câu, cô sẽ không phản ứng lại chuyện trước đây của anh nữa, Tống Đình Thâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Có thể nói anh biết vì sao được không?”

“Hiện tại không nói rõ trong một hai câu được.” Nguyễn Hạ khó mà nói, này, chồng mà tôi tái hôn sau khi anh chết không rõ làm sao mà lại sống lại, hắn đến theo đuổi em, anh phối hợp một chút để cho hắn nhìn thấy một nhà ba người chúng ta show ân ái, tốt nhất là hắn cảm thấy ảm đạm đau lòng vì điều đó, sau đó vỗ mông cút đi không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa à?

Quan trọng là cô nói rồi, Tống Đình Thâm sẽ tin sao? Nếu như anh tin, mối quan hệ này cũng quá phức tạp, nói không chừng anh không thể chấp nhận được, vẫn cứ không nói thì hơn.

Mặc dù Tống Đình Thâm vẫn nghi ngờ khó hiểu, nhưng anh cũng không muốn lại nói sai nữa, liền gật đầu: “Được.”

Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm có rất nhiều ưu điểm, trong đó có một cái là yêu cầu của cô, cho dù anh có để ý hay không cũng sẽ cố hết sức thỏa mãn cô, hơn nữa rất nhiều lúc anh cũng sẽ không hỏi mấy câu vô nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.