Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 177



Vì vậy trong nháy mắt, Nguyễn Hạ thật sự muốn kể chuyện này cho Tống Đình Thâm nghe nhưng cô không biết phải nói ra như nào, dù sao hiện tại theo nội dung của tiểu thuyết, cô và Tần Ngộ trước đó chưa hề gặp nhau, cũng không có quen biết, mấy ngày qua, cô và Tần Ngộ cũng chưa nói chuyện câu nào, như vậy tự nhiên nói với Tống Đình Thâm rằng Tần Ngộ thích cô, liệu anh có nghĩ rằng trí tưởng tượng của cô quá phong phú, tưởng tượng quá nhiều?

Nguyễn Hạ buồn bã cúi đầu nói: “Tống Đình Thâm, anh có cảm thấy em quá lười không, công việc như vậy mà em cũng không muốn làm, chỉ muốn làm một con sâu ngủ.”

Anh luôn chăm chỉ nỗ lực như vậy, đó là một công việc khó khăn thế mà cô lại như vậy, không biết trong mắt anh cô là người như nào?

Mọi người thường nói, để yêu một người thì tiêu chí chính là để ý đến ánh mắt của anh.

Lời này đúng thật là không sai, cô hiện tại có nỗi khổ không thể nói ra, nếu như anh cảm thấy cô chỉ biết ăn nằm… A.

Cô thật sự muốn làm việc thật tốt, cho dù tiền lương có cao hay không, cô đang muốn chứng minh rằng cô có năng lực làm việc tốt.

Tống Đình Thâm xoa xoa đầu của cô, sau đó nhìn dáng vẻ buồn tủi của cô trông thật giống một chú chim cánh cụt đáng thương, nhất thời nảy sinh ý định, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ an ủi cô, nhẹ nhàng nói: “Coi như là sâu ngủ cũng được, sâu ngủ cũng dễ thương mà.”

Nguyễn Hạ ép mặt vào lồng ngực anh, cô ngửi thấy trên người anh có một mùi thơm mát lạnh, mặt cô liền đỏ lên.

“Anh cố gắng làm việc, nỗ lực kiếm tiền chỉ vì muốn cho em và Vượng Tử có một cuộc sống đầy đủ. Đây là trách nhiệm của người chồng, vì vậy em không cần chú ý đến việc người ngoài nghĩ ra sao, kể cả anh, bởi vì anh chỉ hy vọng em và Vượng Tử mỗi ngày đều cảm thấy thật vui vẻ thôi.”

Tống Đình Thâm thực sự không cảm thấy Nguyễn Hạ lười nhác.

Mỗi người đù có đều có những ưu nhược điểm khác nhau, Tống Đình Thâm nhìn ở góc độ nào đó mà nói anh được cho là một “Trực nam nham”, trong cuộc sống của anh chăm sóc con cái và vợ là một nghĩa vụ, bản thân anh là một người chồng nên anh phải có trách nhiệm, đương nhiên “Trực nam nham” anh cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Anh không tự cho mình giỏi hơn vì anh nuôi Nguyễn Hạ, anh tôn trong tất cả các quyết định của cô, cô muốn đi làm, anh cũng không ngăn cản, cô muốn ở nhà anh cũng không cảm thấy cô lười nhác.

Nguyễn Hạ nghe xong những lời này, trong long cảm thấy rất cảm động, cô bạo dạn, vòng tay ôm lấy hông của anh nhưng không dám ôm quá chặt, thấp giọng nói: “Anh thật tốt.”

Đây có được coi như là khích lệ không?

Tống Đình Thâm bật cười, không rõ ràng hỏi: “Có tốt hơn so với những người không?”

Nguyễn Hạ gật gật đầu sau đó lại lắc đầu trả lời: “Anh không tốt được bằng Vượng Tử.”

“…” Tống Đình Thâm bất đắc dĩ nói: “ Xem ra anh đang làm ba, mà phải hỏi hỏi nhiều ở con.”

Nguyễn Hạ nhẹ nhàng đẩy Tống Đình thâm ra, hai bên tai đỏ ửng nói: “Được rồi, cũng muộn rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, ngày mai em sẽ đến công ty xin từ chức.”

“Được, ngủ ngon.” Tống Đình Thâm suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Đừng lo, dù có bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa cũng có anh ở đây rồi.”

Không biết tại sao nhưng khi nghe Tống Đình Thâm nói xong câu này, mọi bất an trong Nguyễn Hạ liền biến mất trong nháy mắt.

Đúng vậy, chỉ cần cô chắc chắn vè tình cảm của chình mình thì dù Tần Ngộ có yêu cô đến đâu, có thể coi Tống Đình Thâm là một ngọn núi lớn che chắn cho cô.

Phòng ngủ của Tống Đình Thâm ngay bên cạnh nhưng anh vẫn đưa Nguyễn Hạ đến tận cửa.

Nguyễn Hạ: “…Chỉ cách có hai bước chân, không cần phải đưa em sang.”

Tống Đình Thâm cười với cô nói: “Hai bước chân thôi nhưng anh cũng sợ em sẽ hoảng sợ.”

Chờ Nguyễn Hạ đi vào phòng ngủ, đóng của lại, cô đi tới bên giường, khom người xuống hôn nhẹ lên khuôn mặt của Vượng Tử, cô lại nghĩ đến việc sống chung dưới một mái nhà với Tống Đình Thâm, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Nội dung của tiểu thuyết dù có mạnh mẽ đến đâu thì sao có thể mạnh mẽ bằng tâm tư con người chứ?

Nói cho cùng, nội dung của tiểu thuyết không phải là do người điều khiển hay sao? Cô xuyên không đến thế giới này không phải là để điều khiển nội dung tiểu thuyết, thay đổi nội dung tiểu thuyết hay sao?

Tần Ngộ thực sự là ai, có phải hắn ta được sống lại, chẳng lẽ hắn ta lại có thể ép buộc cô ở bên cạnh anh sao?

Nếu như hắn dám, Tống Đình Thâm liệu có đồng ý không? Chắc chắn là không.

Chỉ cần cô không thích Tần Ngộ, thì Tần Ngộ không đáng để được nhắc đến, chỉ là một con cọp giấy mà thôi!



Nói là làm.

Ngày thứ hai sau khi Nguyễn Hạ tới công ty, việc đầu tiên cô làm chính là lên mạng tìm mẫu đơn xin từ chức, cô viết lại một lá đơn từ trức, rất trịnh trọng đem đến cho giám đốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.