Đối với Vượng Tử xem ra, cậu đi nhà trẻ và mẹ đi làm không có gì khác biệt, mẹ có thể vì không vui nên không đi làm, vậy cậu có thể có suy nghĩ to gan như vậy hay không?
Nào biết được, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm trăm miệng một lời nói: "Con đừng có mơ!"
Bọn họ quá hiểu rõ lời nói này của nhóc mập mạp là có ý gì.
Không muốn đi nhà trẻ ư? Nằm mơ!
Vượng Tử tủi thân: "Tại sao mẹ không vui có thể không đi làm? Con mỗi ngày đi học cũng không cảm thấy vui vẻ lắm."
Tống Đình Thâm: "Bời vì ba của con cần tiêu chuẩn gấp đôi."
Nguyễn Hạ: "Ha! Ha ha ha!"
Bây giờ Vượng Tử cũng bắt đầu có nhận thức về giới tính, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ bàn bạc với nhau rồi quyết định sau nay chỉ cần anh ở nhà rảnh thì sẽ tắm cho Vượng Tử, giống như tối nay, Tống Đình Thâm đã nhận nhiệm vụ này.
Tống Đình Thâm nghĩ với mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, nhìn chiều hướng trước mắt này, có lẽ bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ là một đôi vợ chồng thực sự, cho nên, anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề ngủ với nhau sau này.
Mặc dù hiện tại suy nghĩ về cái này có hơi sớm, nhưng loại chuyện này nên nghĩ sớm thì tốt hơn, để luôn trong tư thế sẵn sàng.
"Vượng Tử, con năm nay mấy tuổi rồi?" Tống Đình Thâm hỏi.
"Bốn tuổi ạ." Vượng Tử vừa nói vừa giơ ra năm ngón tay mập mạp của mình.
Tống Đình Thâm sửa đúng cho cậu: "Đây là năm, không phải bốn."
Vượng Tử ồ một tiếng, lại nói: "Đây là ngón tay của con, con nói bốn thì chính là bốn."
Cậu bây giờ rất ngầu, ý kiến của của người khác chưa chắc cậu sẽ nghe theo, có đôi khi còn vịt chết mạnh miệng.
"Con trai phải học được tính tự lập, con cũng bốn tuổi rồi, là lúc học ngủ một mình đó." Tống Đình Thâm dừng một chút: "Mấy ngày nữa sắp xếp phòng của con được không?"
Vượng Tử làm sao có thể chấp nhận chuyện này được, cậu lắc đầu: "Con không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ cùng mẹ."
Dường như sợ ba ăn dấm, cậu lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Con cũng ngủ với ba."
"Con là bé trai, sao có thể bốn tuổi rồi còn muốn ngủ với ba, mẹ hả?"
Vượng Tử suy nghĩ, nói ra: "Vậy con ngủ một mình, mẹ ngủ với ai? Ngủ với ba sao?"
Tống Đình Thâm không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Vượng Tử khinh bỉ nhìn Tống Đình Thâm: "Ba lớn tuổi hơn con, ba còn muốn ngủ với mẹ, không phải là càng xấu hổ hơn sao?"
Tống Đình Thâm: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy vấn đề ngủ này, anh và con còn phải tranh luận dài dài.
Có một câu nói như thế này, bên trong thế giới của trẻ con, nhân vật chính là mình và mẹ, còn ba chỉ là vai phụ, ở một số thời điểm đặc biệt câu nói này lại hoàn toàn chính xác và nó có đạo lý riêng của nó, giống như lúc này đây, Vượng Tử đối với chuyện ngủ cùng Nguyễn Hạ vô cùng để ý, cậu không muốn tặng chỗ bên cạnh mẹ cho ba.
Vượng Tử thì chẳng giấu được bí mật gì, cho dù Tống Đình Thâm bảo cậu không được nói chuyện này với Nguyễn Hạ, sau khi tắm rửa xong cậu trèo lên giường, thì lập tức nói ra: "Mẹ, mẹ thích ngủ với con hay thích ngủ với ba?"
Vấn đề này khiến Nguyễn Hạ có chút mơ hồ.
Cô cố trấn định hỏi lại: "Tại sao con lại hỏi vấn đề này?"
Vượng Tử lập tức bán đứng Tống Đình Thâm ngay, vẻ mặt tủi thân nói: "Ba nói với con, sau này con phải ngủ một mình, bởi vì con trai phải tự lập, nhưng con biết là ba muốn chiếm vị trí của con, ba còn tưởng rằng rằng con không biết gì cả!"
Mặc dù cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là không nhìn thấu ý đồ xấu xa của ba.
Nguyễn Hạ: "..."
Tại sao Tống Đình Thâm lại nói chuyện này với Vượng Tử, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, Nguyễn Hạ cũng hiểu.
Mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng tốt lên, miễn là không có bất cứ tình huống bất ngờ nào, đây chính là chuẩn tình yêu rồi, huồng chi bọn họ còn khoác lên danh nghĩa vợ chồng nữa, lại còn cùng ở dưới một mái nhà, Tống Đình Thâm suy nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý.
Nguyễn Hạ cũng không phải là người đã từng trải nên khi biết ý đồ của Tống Đình Thâm, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, đương nhiên, trước mặt con, cô vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ba của con nói không sai, con trai đúng là phải tự lập, con không thể mười mấy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ với mẹ, vậy cũng không tốt."
Vượng Tử căng thẳng: "Mẹ, mẹ cũng không cần con ngủ với mẹ sao?"
"Cũng không phải, nhưng mà mục đích ban đầu cả ba con là tốt, đến khi con lớn hơn một chút thì thật sự là không thể ngủ với mẹ, mà phải ngủ một mình." Nguyễn Hạ suy nghĩ, nói thêm: "Đến khi con lớn mà vẫn ngủ cùng với mẹ, người khác sẽ cười con đó."
Vượng Tử xem như nhìn ra: "Mẹ muốn ngủ với ba sao?"