Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 188



Khi Tần Ngộ tìm anh ra ngoài thì Tống Đình Thâm cơ bản cũng đã có thể kết luận được suy đoán của anh là đúng. Người này thật sự là đang ham muốn vợ anh, hơn nữa đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm rồi.

Tống Đình Thâm đút một tay vào túi quần, bình tĩnh, thong dong nói: “Không biết là Tổng Giám đốc Tần tìm tôi có chuyện gì không?”

Tần Ngộ nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười. “Tổng Giám đốc Tống, anh có thật sự hiểu rõ phu nhân của mình không?”

Sắc mặt Tống Đình Thâm hơi lạnh, ngữ khí cũng nhạt dần. “Tổng Giám đốc Tần nói mấy lời này là có ý gì?”

“Anh căn bản không hiểu cô ấy.” Tần Ngộ ôn hòa cười. “Anh biết cô ấy thích màu gì không? Anh biết cô ấy thích ăn món gì không? Anh có biết cô ấy… có một nốt ruồi trên eo không?”

Câu cuối cùng của Tần Vũ giống như một quả bom nổ trong lòng Tống Đình Thâm. Nhưng kinh nghiệm bao năm của anh vẫn còn đang bày ra đấy, đương nhiên không thể nào chỉ vì một câu nói mà nổi giận được. Ngược lại, anh càng bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, ngữ khí lạnh nhạt nhưng hàm ý uy hiếp trong đó rất nặng, “Tổng Giám đốc Tần, xin hãy chú ý cách dùng từ của anh.”

Cùng là đàn ông nên Tần Ngộ biết rất rõ nên làm thế nào để chọc tức Tống Đình Thâm. Hắn biết rằng bản thân không đủ thẳng thắng, cũng không quang minh chính đại cho lắm. Nhưng thử hỏi có người đàn ông nào có thể chịu được việc người phụ nữ mình yêu sâu đậm thích một người khác kia chứ? Ít nhất là vào lúc này, hắn không muốn chú ý gì đến toàn cục cả, chỉ muốn dùng phương thức kịch liệt nhất, cố hết sức để mâu thuẫn giữa Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ ngày càng lớn.

Trong lòng hắn hy vọng Tống Đình Thâm nghĩ rằng Nguyễn Hạ là một người phụ nữ phóng túng dâm loạn, hy vọng cô ấy bị ngàn người chỉ trích, trời cũng chẳng dung. Có như vậy thì hắn mới có thể đến bên cô, đem cô bảo hộ sau lưng giống như đời trước, làm bến cảng cả đời của cô.

Hắn muốn cho Nguyễn Hạ biết, trên thế giới này chỉ có hắn thật sự yêu cô, chỉ có hắn sau khi biết được gương mặt thật của cô vẫn cứ yêu cô như cũ. Những người đàn ông khác, chẳng hạn như người đàn ông Tống Đình Thâm trước mặt có chung một đứa con với cô đây, chẳng qua chỉ dừng lại ở việc thích gương mặt giả tạo của cô mà thôi. Loại tình cảm như vậy cũng quá nông cạn, quá hời hợt rồi.

Tần Ngộ khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy cảm xúc, “Tổng Giám đốc Tống, anh căn bản không hiểu cô ấy, những gì mà anh nhìn thấy chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi. Chỉ có tôi mới biết cô ấy là người như thế nào. Tôi không chỉ biết bên eo trái của cô ấy có nốt ruồi, mà còn biết phía sau tai của cô ấy có một vết sẹo rất nhạt cho nên cô ấy chưa bao giờ để tóc ngắn. Đó là vì lúc nhỏ cô ấy cướp đồ chơi với người ta nên mới bị…”

Hắn hài lòng nhìn biểu tình ngày càng khó coi của Tống Đình Thâm.

"Tôi cũng biết hai người là thỏa thuận kết hôn, giữa hai người cũng không có tình cảm, cũng không can thiệp vào chuyện của nhau. Ngoại trừ buổi tối của hơn bốn năm trước thì hai người cũng chưa từng thân mật với nhau, cho dù là bây giờ thì cũng là ngủ riêng. Anh có thể là không biết đến nốt ruồi bên eo trái và vết sẹo sau tai cô ấy đi. "

Tần Ngộ mỉm cười. "Tổng Giám đốc Tống, mối quan hệ của tôi với cô ấy còn thân mật hơn so với anh nghĩ nhiều đấy. Tôi hiểu cô ấy hơn bất kỳ ai, kể cả chính bản thân cô ấy."

Hắn muốn nói cho Tống Đình Thâm biết, trên thế giới này, người thân mật với Nguyễn Hạ nhất là hắn mà người hiểu rõ cô nhất cũng là hắn.

Tống Đình Thâm rốt cuộc cũng nhìn Tần Ngộ, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ấy, “Nói xong chưa?”

"Tổng Giám đốc Tần, thứ cho tôi nói thẳng, anh đúng là đồ cặn bả.”

Tống Đình Thâm kéo cà vạt của mình, cúi xuống cởi bỏ tay áo. Anh không liếc nhìn Tần Ngộ một chút nào hết, "Lúc trước tôi nhìn lầm rồi nên mới nghĩ rằng anh là đàn ông. Tổng Giám đốc Tần, nếu như anh muốn theo đuổi vợ tôi thì hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà theo đuổi. Vợ của tôi là một người phụ nữ rất ưu tú, không thiếu đàn ông động tâm với cô ấy. Điểm này từ trước khi kết hôn tôi đã biết rồi. Anh lựa chọn một phương thức tồi tệ nhất, là hy vọng tôi đối xử với cô ấy như thế nào, là hy vong tôi cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ phóng túng, dâm loạn hay sao?”

"Tổng Giám đốc Tần quan tâm đến vợ chồng tôi như vậy thì chắc cũng biết Đoàn Trì của Đoàn gia đi. Thẳng thắng mà nói thì ngay cả anh ta anh cũng không bằng. Lúc anh ta đến trước mặt tôi, nói một số lời bừa bãi thì trong lời nói đều là đang bảo vệ danh dự của vợ tôi. Mà anh thì không có như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.