Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 205



Hôm nay, đã đổi vai cho nhau rồi. Một mình trợ lý Trần ăn thức ăn gọi bên ngoài. Anh thì có vợ đến đưa cơm, có vợ tăng ca cùng. Anh cũng muốn vừa nói vừa cười với vợ của mình nữa.

Tăng ca cùng Tống Đình Thâm cũng chẳng có gì nhàm chán cả. Nguyễn Hạ ngồi trên sofa, kết nối với wifi trong phòng làm việc của anh, lướt weibo, mua đồ. Cô còn muốn nghiêm túc hơn cả người đang làm việc là Tống Đình Thâm mấy phần. Đã vào cuối thu rồi nên trời cũng tối nhanh hơn lúc trước. Không đến một lát, đợi đến khi Nguyễn Hạ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thì trời đã hoàn toàn tối đen rồi.

Tống Đình Thâm và những nhân viên còn ở lại của công ty cùng nhau tham gia hội nghị qua video. Một mình cô ở lại văn phòng, cuối cùng cũng không có gì thú vị nữa thì muốn thỏa mãn cơn ghiền làm ông chủ của mình một chút. Cô ngồi xuống ghế làm việc của Tống Đình Thâm, còn xoay mấy vòng. Chờ đến khi nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn làm việc của anh thì cô vẫn hơi kinh ngạc một chút. Mặc dù trên bàn làm việc của người đã kết hôn đặt ảnh của vợ con là chuyện hết sức bình thường, nhưng việc này đặt trên người của Tống Đình Thâm thì cô vẫn cảm thấy không hợp.

Anh cũng không phải là một người khoa trương hay xa xỉ gì cả. Trang hoàng phòng làm việc cũng rất là đơn giản. Trên bàn ngoại trừ máy tính, một số văn kiện và ảnh ra thì cũng không có đồ dư thừa gì nữa.

Nguyễn Hạ nhàn rỗi đến nhàm chán. Lấy một cây bút từ ống đựng bút, bắt đầu vẽ chibi lên giấy ghi chú.

Sau khi vẽ xong thì dán vào nơi mà Tống Đình Thâm có thể nhìn thấy.

Bên cạnh hình một người chibi dễ thương đang chống nạnh là một hàng chữ đáng yêu, viết theo font chữ truyện tranh. Phía trên viết là: "Đôi mắt đã rất mệt rồi đấy. Phải nghỉ ngơi thôi. ~(≧▽≦)/~"

Cũng có viết: "Phải uống nước đấy. Một ngày phải uống tám ly nước thì làn da mới đẹp được!"

"Come on, baby! Đứng lên đi lại một chút, nếu không thì sẽ có bụng mỡ đấy!"

Đợi cô vẽ và dán mấy tờ giấy ghi chú lên xong thì Tống Đình Thâm cũng đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cô ngồi lên ghế của mình, anh cũng không ngạc nhiên. Chẳng qua là chỉ đến gần xem thôi. Vừa nhìn thì thấy bàn làm việc vốn điệu thấp của anh, đã được thay đổi phong cách hoàn toàn bởi những tờ giấy ghi chú màu sắc sặc sỡ được dán khắp nơi trên bàn.

Nguyễn Hạ hơi xấu hổ: "Em chỉ là chán thôi. Nếu như anh không thích thì..." thì cứ gỡ xuống vứt đi.

Cô còn chưa nói xong thì Tống Đình Thâm đã lại gần xem. Khi nhìn thấy những tờ giấy ghi chú mà cô dán lên bàn thì anh bật cười ngay.

“Anh rất thích.”

Hình chibi đáng yêu trên những tờ giấy ghi chú này giống như là cô vậy. Dù là chống nạnh hay là cười to thì cũng rất là đáng yêu. Những chữ viết ở trên đấy cũng rất ấm áp.

Nguyễn Hạ khiêm tốn cười: "Anh thích là tốt rồi."

Tống Đình Thâm chỉ chỉ vào một tờ giấy, hỏi: "Phải gọi điện cho mẹ của Vượng Tử là có ý gì vậy em?"

"... Em thấy rất nhiều người mỗi ngày đi làm sẽ gọi điện cho bạn gái hoặc là vợ của mình, tùy tiện nói vài câu cũng rất hay đấy."

Tống Đình Thâm gật gật đầu: "Được. Anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày."

Anh thật sự rất thích những tờ giấy ghi chú mà cô dán lên. Nó làm cho anh cảm thấy thật ấm áp. Chỉ cần nhìn thôi thì trong lòng cũng rất dễ tốt lên. Anh nghĩ một chút rồi nói: "Em lại vẽ cho anh một bức nữa đi."

Nguyễn Hạ cầm bút lên: "Anh muốn viết cái gì?"

"Cố gắng kiếm tiền, mua túi cho vợ."

Nguyễn Hạ: "..."

Cô nghĩ một chút rồi vẽ lên giấy ghi chú một viên kim cương rất to, một cái túi, một ngôi biệt thự, một chiếc xe. Kế bên còn viết cố gắng kiếm tiền, tất cả những thứ này đều là đồ mà vợ thích.

Tống Đình Thâm nhéo nhéo mặt của cô: " Mong muốn của em cũng nhiều thật đấy. Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn."

Nguyễn Hạ gật đầu, không có chút nào cảm thấy xấu hổ cả.

Cô đúng là cái gì cũng muốn đấy. Lúc vừa mới xuyên đến đây, cô cảm thấy làm một tiểu phú bà có tiền cũng rất tốt. Bây giờ, cô đã trở nên tham lam rồi. Muốn làm một tiểu phú bà vừa có tiền vừa có chồng.

Tiền, cô muốn. Tình yêu, cô cũng muốn.

Tống Đình Thâm dán một tờ giấy ghi chú lên khung ảnh: "Lúc mà anh muốn làm biếng, nhìn thấy cái này phỏng chừng cũng không dám nữa rồi."

Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình có nhiều mong muốn như vậy thì ai mà còn dám hời hợt nữa chứ. Chỉ có thể vất vả vùi đầu vào làm việc, liều mạng kiếm tiền mà thôi.

Nguyễn Hạ đắc ý, cười một tiếng, lại hỏi anh: “Anh họp xong rồi sao?”

"Ừ." Tống Đình Thâm gật đầu: "Vừa hay bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em đi xem phim, thả lỏng một chút."

Nguyễn Hạ liếc nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình máy tính. Hơi do dự nói: "Bây giờ cũng đã tám giờ rồi. Đợi đến khi xem xong về đến nhà thì không phải là đã mười một, mười hai giờ rồi sao? Vượng Tử ngủ một mình đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.