Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 212



Dù sao người đàn ông này thật sự rất tuấn tú, thật sự rất tốt, gà thật sự rất ngon.

...

Vào lúc hai người bọn họ ra khỏi sân trường, chuẩn bị đi chung quanh đây để giải quyết bữa cơm tối, di động của Nguyễn Hạ vang lên, cô lấy từ trong túi ra vừa nhìn, là bà Nguyễn gọi tới, lẽ nào đang muốn giục bọn họ về nhà ăn cơm sao?

Nguyễn Hạ nhận cuộc gọi.

Đầu kia truyền đến tiếng khóc tan nát cõi lòng, đây là giọng của bà Nguyễn.

Nguyễn Hạ lập tức bối rối, đầu óc trống rỗng, ngay cả cái tay đang cầm điện thoại di động cũng vô thức run rẩy, đây là một loại bản năng của cơ thể.

Cô nghe được bà Nguyễn vừa khóc vừa nói một cách đứt quãng: "Hạ Hạ, Vượng Tử, Vượng Tử nó mất tích rồi!"

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Hạ giống như bị điếc vậy, đứng ngơ ngác, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, mãi đến lúc Tống Đình Thâm lay vai cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn anh.

Vượng Tử đi lạc.

Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm trở lại nhà họ Nguyễn, sắp xếp ông Nguyễn đã hồn bay phách lạc và bà Nguyễn đã hôn mê bất tỉnh, sau đó bắt đầu qua lại bận rộn ở sở cảnh sát gần đó và khu vực xung quanh. Bây giờ ở đâu cũng có camera giám sát, thế nhưng mỗi năm đều có chuyện trẻ con đi lạc đường rồi bị lừa bán. Khu vực quanh nhà ông bà Nguyễn đã hơi cũ kỹ, camera giám sát cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản không điều tra được Vượng Tử bị lạc ở đâu, trải qua việc nhớ lại của ông bà Nguyễn, lúc đó ông Nguyễn đi mua thức ăn cho Vượng Tử, bà Nguyễn trông coi Vượng Tử. Vượng Tử vốn rất hoạt bát và nghịch ngợm, theo các bạn nhỏ mà nhảy nhót lung tung, theo cách nói của bà Nguyễn, trong thời gian một cái chớp mắt, bà đã không thấy cháu ngoại của mình rồi.

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ lái xe đi tìm khắp nơi, vẫn không hề tìm được.

Các cảnh sát cũng đã xuất phát từ sớm, dù sao đứa bé mất tích, hai mươi bốn tiếng này chính là thời gian vàng, phải cố gắng nắm bắt.

Nguyễn Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế, hoang mang lo sợ, cô thật sự rất muốn bình tĩnh lại, thế nhưng đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, người ta nói gì, cô rõ ràng có thể nghe được, thế nhưng giống như nghe không hiểu gì cả vậy, cả hai tay đều lạnh lẽo.

Từ khi có chuyện đến bây giờ, Nguyễn Hạ không hề mở miệng nói một câu gì, tuy rằng cô không khóc không phá, thế nhưng trạng thái như vậy càng làm cho Tống Đình Thâm lo lắng hơn.

Gần mười một giờ, Tống Đình Thâm quay đầu xe một cái, lái xe về phía nhà mình.

Nguyễn Hạ nhìn thấy con đường quen thuộc, lúc này mới sững sờ mà hỏi một câu: "Về, về nhà?"

Tống Đình Thâm giơ một bàn tay ra nắm chặt lấy tay cô, nói: "Ừ, về nhà, em cần phải nghỉ ngơi."

Nguyễn Hạ lập tức cuống lên, nói chuyện cũng theo kiểu câu trước và câu sau không khớp nhau: "Không, không được, Vượng Tử vẫn chưa về! Nó không về nhà, chúng ta cũng không về!"

Cô nói một chút thì viền mắt đã đỏ lên, cả người giống như đang nổi bồng bềnh giữa không trung vậy, hai chân mất hết cảm giác, dường như cả người chỉ có cái não là hoạt động.

Tại sao có thể về nhà được chứ!

Vượng Tử còn chưa về!

Tống Đình Thâm giẫm phanh lại, xuất phát từ quán tính, cả người của Nguyễn Hạ nghiêng về phía trước.

Anh mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em cần phải nghỉ ngơi, đợi đến lúc em đi ngủ, anh sẽ đi tìm thằng bé. Hạ Hạ, em bình tĩnh lại một chút, bây giờ tất cả mọi người đều được điều đi tìm thằng bé, nó cũng rất ngoan ngoãn, em tin anh đi, nó sẽ không có chuyện gì đâu."

Nguyễn Hạ đỏ mắt, gần như nói không ra lời.

Cô rất muốn bình tĩnh, rất muốn trấn định, thế nhưng cô lại không làm được. Lần đầu tiên trong cuộc đời, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được, thật ra ý thức và thân thể là tách biệt với nhau.

Ý thức muốn tỉnh táo lại, thế nhưng lại không khống chế được thân thể.

Thậm chí cô còn không dám suy nghĩ nhiều, sợ nghĩ đến tin tức khi mình lướt weibo, sợ nhớ đến bộ phim điện ảnh về việc trẻ con bị lạc đường, chỉ cần một chút thôi, cô cảm thấy mình đã đứng bên bờ vực sụp đổ rồi.

Từ trước cô luôn cho rằng mình không thể nào trở thành một người mẹ đúng nghĩa được, thế nhưng hôm hay cô đã rõ rồi. Trong lúc cô vô thức, đối với cô mà nói thì Vượng Tử đã thành một người vô cùng quan trọng. Cô đột nhiên hiểu được tâm trạng của những người cha người mẹ đánh mất con mình, giống như trời sập xuống vậy, giống như đã đến tận thế vậy, căn bản không thể nào kiên cường, cũng không thể nào lý trí được nữa.

Lý trí còn sót lại của Nguyễn Hạ nói cho cô biết, cô quả thực cần phải tình táo lại, cần phải nghỉ ngơi. Nếu như cô còn bỏ mặc chính mình như vậy, có lẽ còn chưa tìm được Vượng Tử, tinh thần của cô đã bắt đầu sụp đổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.