Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 231



“Nhưng mà mỗi ngày anh đi làm đã bề bộn nhiều việc rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, sao có thể để anh quét dọn được?”

Tống Đình Thâm nghe vậy xúc động: “Thực tế chứng minh, vợ biết thương người hơn con nhiều.”

Con của anh sẽ không biết thương anh, vợ vẫn tốt hơn.

Nguyễn Hạ bật cười: “Giờ anh mới biết em thương anh à?”

“Anh biết lâu rồi.” Tống Đình Thâm cắt ớt chuông xanh, nói với giọng mang theo một chút ghen tuông: “Nhưng mà thật ra Vượng Tử lại thật lòng thương em, quả nhiên con nhỏ vẫn thân với mẹ hơn.”

Nguyễn Hạ đắc ý không thôi: “Nếu như nó không thương em mới là phí công em thương nó.”

“Nhưng mà, anh dám bảo đảm một điều.” Tống Đình Thâm dừng lại một chút: “Nó không thương em bằng anh.”

Sao lại đột nhiên nói thế…

Không đợi Nguyễn Hạ trả lời, Tống Đình Thâm đã nói thêm: “Nó thừa kế gen tốt của anh, đó là gen thương em.”

Thực tế chứng minh Tống Đình Thâm miễn cưỡng cũng được coi là một người đàn ông tốt toàn năng rồi.

Nguyễn Hạ ăn thịt bò xào ớt xanh mà anh làm, có chút không phục nói: “Sao anh làm cơm còn ngon hơn em làm vậy, không công bằng.”

Cho dù trước đây anh đã từng sống những ngày nghèo khổ, nhưng chắc chắn quá nhiều năm qua anh không tự mình xuống phòng bếp. Kĩ thuật thái rau tốt hơn cô có thể xem như là thiên phú dị bẩm, sao nấu ăn cũng tốt hơn cô nấu vậy. Trong khoảng thời gian này cô khó khăn lắm mới xây dựng nên lòng tự tin, hiện tại cũng lại bị anh đánh vỡ thành từng mảnh.

Tống Đình Thâm rất để tâm những lời khen của cô, gắp một miếng thịt gà cho cô, nói: “Chẳng lẽ điều này không tốt sao? Ít nhất nếu như ngày nào đó anh thất nghiệp rồi, nói không chừng anh còn có thể đi làm đầu bếp.”

Tình hình anh gần đây có chút không tốt, Tống Đình Thâm biết rõ, anh cũng biết Nguyễn Hạ đang lo lắng điều gì, chuẩn bị cái gì. Nhưng anh vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cô, nhìn vẻ mặt của cô thật sự rất thú vị, ừ, như vậy là không tốt, anh nên chỉnh đốn lại bản thân một chút.

Nhắc tới thất nghiệp, nhất thời khẩu vị của Nguyễn Hạ cũng không còn tốt nữa, cô thở dài một hơi, nói: “Nếu anh thích làm đầu bếp, vậy em sẽ ủng hộ anh, nếu anh không thích, nếu anh thất nghiệp thì trong tay em vẫn còn tiền, đến lúc đó anh xem xem, muốn làm ăn thế nào, em đều theo anh.”

Hình như vui đùa hơi quá chớn rồi.

Nhưng Tống Đình Thâm nghe thấy những lời này của cô, trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Trên thế giới này, người thêu hoa trên gấm rất nhiều, nhưng người đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi lại rất ít, người có thể đồng cam với mình thì rất nhiều, mà người có thể cộng khổ với mình thì đã ít lại càng ít.

Nghĩ lại tỉ mỉ, trước kia anh cũng nhìn nhầm, anh vẫn luôn cho rằng Nguyễn Hạ nghĩ tiền đồ của anh có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, để kết hôn với anh. Đương nhiên, những chuyện trước kia đã không còn quan trọng nữa, quan trọng vẫn là hiện tại và tương lai.

Tống Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt anh tràn đầy ý cười: “Vậy anh cảm ơn phu nhân trước.”

Trong cả ngày hôm nay, Tống Đình Thâm không chỉ một lần nói ra những lời tương tự, Nguyễn Hạ nhớ rõ nội dung câu chuyện, trong lòng cô đã chắc rằng Tống thị đoán chừng thật sự phải phá sản giống như trong nội dung nguyên tác. May mắn là ngay từ đầu cô đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất, lúc này cũng sẽ không quá mất mát.

Hơn cả việc lo lắng bản thân sẽ mất đi cuộc sống hiện tại, cô càng lo lắng hơn cho con người Tống Đình Thâm.

Thật ra anh rất kiêu ngạo, anh thật sự có thể chấp nhận được kết cục như vậy sao? Lúc này nhìn thấy anh vừa nói vừa cười, cũng không biết được nụ cười này có phải là thật không, dáng vẻ thoải mái này có phải là thật không.

Điều duy nhất mà Nguyễn Hạ có thể làm được chính là cho dù tình huống có xấu đến mức nào đi chăng nữa, cô đều sẽ ở bên cạnh anh, cổ vũ anh, thậm chí lúc cần thiết, côẽ xông lên phía trước bảo vệ anh.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ lại an ủi anh lần nữa: “Cảm ơn cái gì chứ, giữa vợ chống với nhau vốn là nên cùng thuyền lúc khó khăn.”

Tuy rằng có một câu như thế này, vợ chồng vốn là chim trong cùng rừng, đại nạn đến gần mỗi người tự bay, nhưng đó đều là vợ chồng trên danh nghĩa.

Cô và Tống Đình Thâm trước kia là vợ chồng trên danh nghĩa, hiện tại không phải vậy.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tống Đình Thâm cũng rất tự giác thu dọn bát đĩa, còn chưa đến một phút đồng hồ, anh đã thúc giục Nguyễn Hạ lên lầu nghỉ ngơi, anh xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh.

Nguyễn Hạ còn lâu mới chịu, nhất định muốn dọn dẹp vệ sinh với anh, cô kiên quyết: “Hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh không phải sẽ nhanh hơn sao? Đến lúc quét dọn xong rồi chúng ta có thể cũng nhau nghỉ ngơi cũng được mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.