Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 51



Người đang cố gắng ăn kiêng giữ dáng, Nguyễn Hạ, phối hợp cùng dì giúp việc bổ quả sầu riêng ra, cả hai rất vui vì phát hiện rất nhiều múi nhỏ trong quả sầu riêng. Mùi vị khiến người ta sung sướng mê say ngay lập tức tràn ngập.

Đem sầu riêng bỏ vào tủ lạnh, mãi cho đến sau khi ăn cơm tối và đã tiêu hoá một chút, trong cái nhìn của hai ba con Vượng Tử, Nguyễn Hạ đi đến mở tủ lạnh, lấy cho nhóc con một miếng nhỏ, đưa cho dì một miếng lớn và để lại cho bản thân cô một miếng vừa vừa.

Nguyễn Hạ đi qua Vượng Tử, bỏ miếng sầu riêng vào trong bát pha lê nhỏ đưa cho nhóc: “Đừng hiểu lầm, miếng này không phải của con.”

Vượng Tử: “…Mẹ!”

“Con đi đưa cho ba con ăn.” Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút, vẫn bổ sung thêm một câu: “Nếu như ba nói ba không ăn, con hãy nói nếu không ăn hết thì sẽ lãng phí.”

Vượng Tử mếu máo: “Nếu ba không ăn thì con ăn.”

Nhóc con này rất biết cách ăn uống, sầu riêng cho tủ lạnh và kem đều ngon giống nhau, không, ngon hơn cả kem, ba không thích ăn nhưng nhóc rất thích ăn.

Nguyễn Hạ hừ nhẹ hai tiếng: “Con đừng ăn hôm nay, mai mẹ sẽ làm sầu riêng cho con mang đến lớp tặng cho các bạn và thầy cô, có được không?”

Trước đây cô rất thích làm các loại bánh ngọt nhưng lúc đó không có điều kiện. Bây giờ còn được đi học, trải qua một khoảng thời gian học tập chuyên nghiệp, đã bắt đầu có thể tự tạo hình bánh, ít nhất thì cũng có thể dễ dàng làm một mẻ bánh sầu riêng.

Vượng Tử nghe xong lời này lập tức cảm thấy cao hứng, nhóc đã từng nói với mọi người là mẹ mình rất giỏi, biết làm bánh ngọt. Nghĩ đến ngày mai có thể vênh váo một phen với các bạn nhỏ, nhóc không nói hai lời, cầm theo chiếc bát pha lê, chạy bước nhỏ lên trên lầu.

Người còn chưa tới thư phòng, Tống Đình Thâm đã ngửi thấy mùi sầu riêng, rời mắt khỏi máy vi tính nhìn về phía cửa, quả nhiên một giây sau đã thấy con trai mập chạy vào, bàn tay nhỏ nâng bát pha lê lên: “Ba, ba ăn sầu riêng.”

Đương nhiên Tống Đình Thâm sẽ từ chối. Anh lắc đầu: “Ba không ăn.”

Chỉ cần ngửi thôi đã thấy nghẹt thở, đừng nói là ăn.

Vượng Tử vẫn cố gắng nhét chiếc thìa nhỏ vào tay ba cậu bé: “Mẹ nói là không ăn sẽ lãng phí.”

Tống Đình Thâm: “…”

Cô đang chê cười anh mua một lúc ba quả sầu riêng sao?

“Lãng phí rất xấu hổ.” Vượng Tử tiếp tục động viên: “Hơn nữa, ba ơi, quả nàny ăn ngon mà, không ngon thì… ba cứ đánh con đi!”

Con trai cũng đã nói như vậy rồi, anh vẫn luôn cố gắng làm một tấm gương tốt cho con trai của mình nên cũng chỉ còn cách chết không chùn bước cầm lấy chiếc thìa, dưới ánh mắt chăm chú của Vượng Tử, thử nếm một thìa nhỏ sầu riêng.

Bề ngoài thì ngài Tống có vẻ là một con người lạnh lùng nhưng thực chất anh là một người rất thích ăn đồ ngọt, thích ăn đồ ăn Hàng Châu, thích ăn bánh bao ngọt.

Tuy không biết gì nhưng tay chọn sầu riêng của anh rất tốt, sầu riêng chín tới, vị ngọt lan ra ngay khi anh vừa bỏ vào miệng, hương vị lành lạnh, rất giống ăn kem.

Hầu hết mọi người ai cũng như vậy, đứng trước một món ăn mình chưa bao giờ thử đều không muốn thử một chút nà, còn có chút ghét bỏ. Có điều sau khi đã yêu thích, thì điểm ghét bỏ đó cũng dần trở nên đáng yêu.

Sau khi thử ăn sầu riêng, ít nhất Tống Đình Thâm đã không còn khó chịu khi ngửi mùi này nữa.



Nguyễn Hạ ăn rất nhanh, vèo một cái đã hết phần sầu riêng cô lấy cho mình. Làm vài chiếc bánh sầu riêng, cân nhắc đến sở thích cá nhân của một vài người, may mắn trong nhà còn xoài, cô lại làm thêm một vài chiếc bánh xoài.

Ngày thứ hai, ngoại trừ dắt tay Vượng Tử, trên tay còn cấm hai chiếc túi tiện lợi, đặt chiếc hộp pha lê đựng hai khối bánh vào xong, lại đưa cho Tống Đình Thâm một túi nữa, bắt chước các em gái trong phim Nhật Bản, dùng hai tay nghiêm túc đưa cho anh: “Cầm tới công ty ăn đi, nhớ để vào tủ lạnh nhé.” Còn sợ Tống Đình Thâm từ chối, cô lại nói: “Thời tiết nóng quá, nếu không ăn nhanh sẽ hỏng mất, vậy rất lãng phí.”

Tống Đình Thâm nhận lấy, sau đó lại nhận ra động tác của mình có phải quá nhanh rồi không, lúng túng nói: “Cám ơn.”

Nguyễn Hạ nhìn anh như vậy trong lòng không khỏi cảm khái, anh mới chính là người đòi đóng kịch hai vợ chồng ân ái đó.

Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ lúc mười tháng thai nghén con trai, trong bốn năm nay, anh và nguyên chủ chẳng khác gì người xa lạ. Dựa vào sự kiêu ngạo và lòng tự ái của anh, nếu không phải vì con trai, chẳng bao giờ anh sẽ làm đến bước này.

Vừa vặn là ngày đầu tháng, anh báo tài xế không cần qua đón, tự đi xe đến công ty. Vừa đỗ xe xong bắt đầu chuyển tiền tiêu vặt cho Nguyễn Hạ, dừng lại ngẫm nghĩ một lúc, vẫn nên chuyển thêm mười vạn nữa cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.