Tống Đình Thâm suy nghĩ, hỏi: “Có phải nó có mâu thuẫn với ai trong nhà trẻ không?”
“Tôi không biết, hỏi nó rồi, nó cũng chẳng nói gì.” Nguyễn Hạ quyết định giao lại nhiệm vụ gian khổ này cho anh: “Dù sao tôi đã dùng hết chiêu rồi mà thằng bé cũng không chịu mở miệng, hay là anh xử lí đi, tôi không quen thấy thằng bé như thế này.”
“Được.”
Tống Đình Thâm dừng một chút, nói tiếp: “Bánh ngọt mà cô làm ngon lắm.”
Khi nói ra lời này vẻ mặt của anh cũng có chút không được tự nhiên, dù sao hai người cũng đã quen với việc không can thiệp vào chuyện của nhau cũng không giao lưu gì với nhau rồi.
Nguyễn Hạ còn tưởng rằng cô nghe lầm, phải biết rằng từ trước đến giờ Tống Đình Thâm cũng không nói chuyện gì với cô ngoài chuyện của con trai, có điều cô nhanh chóng nhớ lại đề nghị cùng yêu cầu trước đây của Tống Đình Thâm, đó chính là hai người trở lại bình thường. Nếu như hai người bọn họ muốn sắm vai vợ chồng ân ái trước mặt con, vậy thì quan hệ của bọn họ không thể quá kém được, ít nhất là không thể như người dưng.
“Vậy thì tốt, mỗi lần tôi đến lớp làm bánh, thật ra lần này tôi cũng làm không ít những món bánh quy bánh ngọt… Có điều tôi đều không mang về, dì giúp việc phải giữ lượng đường trong máu, Vượng Tử cũng không thể ăn nhiều những thứ này, ăn nhiều quá sẽ không chịu ăn cơm, tôi cũng không dám ăn vì sợ ăn nhiều sẽ béo. Từ ngày mai tôi sẽ đem bánh về, nếu anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì đưa cho trợ lí Trần ăn, được không?” Nguyễn Hạ nói tiếp: “Có điều ăn xong nhớ nhận xét cho tôi, nếu không tôi cũng không biết được mình có tiến bộ hay không?”
Tống Đình Thâm gật gật đầu: “Được.”
Hai người cứ nói chuyện với nhau ngượng ngùng như vậy cũng không phải là vấn đề gì, dù sao hiện tại cũng không thân quen gì, ngoại trừ đứa nhỏ ra căn bản cũng không có đề tài chung gì.
Cũng may dì giúp việc gọi bọn họ xuống ăn cơm, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ liền một trước một sau đi xuống lầu.
Cho dù không có Nguyễn Hạ nhắc nhở anh, Tống Đình Thâm cũng phát hiện đứa nhỏ hôm nay đúng thật là không giống bình thường. Bình thường thời gian ăn cơm là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cậu, hôm nay lại có phản ứng rất thường thường, cho dù là dì giúp việc làm thịt viên mà cậu thích nhất, cậu ăn cũng có vẻ không ngon.
Xem ra thật đúng là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ liếc nhau, đều rất mù mờ.
Dì giúp việc bình thường đều ăn cơm cùng với bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bọn họ, liền hỏi: “Có phải có chỗ nào thấy không khỏe không?”
Vượng Tử lắc lắc đầu, tiếp tục cúi xuống ăn cơm.
Trẻ con cũng sẽ có lúc tâm trạng không tốt. Sau khi ăn cơm xong, Vượng Tử không quấn lấy ai hết, dì giúp việc gọi cậu ra ngoài chơi, cậu cũng không muốn đi, bản thân chạy lên phòng ngồi, ra vẻ tinh thần sa sút.
Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ đứng ở cửa, hai người ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn bóng lưng béo mập kia, không ai đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Vượng Tử. Nguyễn Hạ đã gọi điện hỏi giáo viên rồi, thế nhưng giáo viên nói là hôm nay không xảy ra chuyện gì cả.
Chẳng lẽ là bắt đầu tiến vào thời kì sầu muộn của trẻ nhỏ sao?
Tống Đình Thâm liếc cô một cái: “Nó mới có bốn tuổi.”
Nguyễn Hạ cãi lại: “Hiện tại có rất nhiều đứa nhỏ ở nhà trẻ đã có đối tượng rồi. Sao anh biết con anh không có chứ?”
“…” Tống Đình Thâm không biết não Nguyễn Hạ nghĩ theo lối nào: “Lát nữa tôi tâm sự với nó, chỉ có điều nó không nói cho cô, như vậy khả năng nó nói cho tôi cũng không lớn lắm. Tôi nhìn thấy thằng bé như vậy, có vẻ như muốn bản thân tự tiêu hóa.”
Vậy thật sự là cool boy đấy.
Nguyễn Hạ lấy di động ra chụp lại dáng vẻ buồn sầu của Vượng Tử, càng nhìn vào tấm ảnh lại càng cảm thấy lúc này cậu giống như một con gấu trúc ngồi đưa lưng về phía mọi người.
Bóng lưng cô độc mà sa sút.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi hình đại diện wechat.
“Gửi cho tôi nữa.” Sau khi nhìn thấy một loạt hành động của cô, Tống Đình Thâm nói: “Tôi cũng đổi.”
Cứ như vậy, ở trong phòng, Vượng Tử vừa khó chịu vừa buồn bã, bên ngoài phòng, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ vô cùng tự nhiên trao đổi wechat với nhau. Đương nhiên, nhìn thấy hình đại diện wechat của đối phương giống hệt mình cũng rất vui vẻ.
Giống với dự đoán của Tống Đình Thâm, Vượng Tử không có ý định nói nguyên nhân làm tâm trạng cậu không tốt cho anh nghe, đứa nhóc mập mạp cool ngầu này dự định tự mình tiêu hóa chuyện này.
Tống Đình Thâm cứ hỏi đi hỏi lại, tuy rằng không trả lời vấn đề của cậu nhưng đồng thời cậu cũng hỏi ra một vài vấn đề khác: “Ba ba, giáo viên của con nói nếu như thích một người thì phải tôn trọng quyết định của người đó có phải không?”