Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 8



Tống Đình Thâm liếc nhìn cô, hiển nhiên anh không thể nào tin tưởng vào mấy câu nói đi ngược lại chủ nghĩa duy vật một cách nghiêm trọng như vậy, anh không tin nên cũng không lên tiếng.

Anh không phản ứng, Nguyễn Hạ cũng có thể hiểu được, nếu đổi lại là cô, có người vô duyên vô cớ lại nói với mình mấy câu không may mắn thế này, cô cũng sẽ cảm thấy người này đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nguyễn Hạ hơi tuyệt vọng, cô không nên mang Vượng Tử đến thành phố A.

Nhóc mập mạp lại hữu dụng hơn nữa, cũng không có cách nào đồng ý với Nguyễn Hạ, thế là bữa cơm tối cứ kết thúc như vậy.

Công việc hôm nay của Tống Đình Thâm gần như đã kết thúc rồi, vốn theo dự tính, sáng sớm ngày kia anh sẽ lên máy bay, có điều bởi vì Nguyễn Hạ đã dẫn Vượng Tử lại đây, anh để cho trợ lý Trần đổi vé máy bay, đổi thành mấy ngày sau.

Nguyễn Hạ đúng lúc nghe được, khi biết Tống Đình Thâm còn muốn ở lại thành phố A mấy ngày, cô lập tức nói: “Ngày mai chúng ta về nhà!”

Nếu có thể, bây giờ cô muốn dẫn Tống Đình Thâm và Vượng Tử đi ngay.

Tống Đình Thâm đang nói chuyện đổi vé máy bay với trợ lý Trần, thình lình nghe được cô nói vậy thì hơi sửng sốt: “Tại sao?”

Không phải cô dẫn thằng nhóc đến thành phố A chơi sao? Hôm nay đến, ngày mai đi, đây là cách làm gì chứ?

Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đình Thâm, chỉ vào khuôn mặt trắng nõn của mình: “Tôi không quen với khí hậu ở đây, lỗ chân lông cũng thô hơn, trên mặt cũng nổi mẩn rồi, cho dù chỉ có một ngày thì tôi cũng không muốn ở đây nữa.”

Đừng nói là Tống Đình Thâm, cho dù là trợ lý Trần cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Hiển nhiên, Nguyễn Hạ vẫn không theo kịp sự cực phẩm của nguyên chủ, ít nhất thì cô vừa làm ồn ào như vậy, Tống Đình Thâm cũng không hề mất kiên nhẫn, điều này chứng minh rằng tất cả những thứ này vẫn còn nằm trong phạm vi mà anh có thể chịu đựng được.

Giọng điệu của Nguyễn Hạ cũng tốt hơn rất nhiều: “Chuyện tôi không quen với khí hậu ở đây chỉ là chuyện nhỏ, anh không thấy Vượng Tử cũng không quen với việc ở tại thành phố A hay sao? Ngày mai chúng ta đi về, ở ngoài chắc chắn sẽ không thoải mái bằng ở trong nhà rồi.” Cô suy nghĩ một lát, sau đó nói với trợ lý Trần: “Không cần đổi vé máy bay, tôi sẽ đi đặt vé, trợ lý Trần cậu không cần quan tâm đến chúng tôi.”

Trợ lý Trần: “…”

Ông chủ của anh ta vẫn chưa lên tiếng đây này.

Nguyễn Hạ đương nhiên có suy nghĩ của mình. Đối với người khác mà nói, có lẽ đây chỉ là một quyển tiểu thuyết, thế nhưng bây giờ cô đã xuyên không đến đây, vậy thì đối với cô đây chính là một thế giới chân thực, chỉ cần trợ lý Trần cách xa Tống Đình Thâm, vậy thì khả năng bị tai nạn giao thông của anh ta cũng sẽ thấp đi.

“Đúng rồi, trợ lý Trần, tôi đã nhìn dự báo thời tiết rồi, từ tối ngày mốt thì trời sẽ bắt đầu mưa xối xả, nếu anh muốn đi thì phải đi sớm, để tránh trễ giờ bay.”

Trợ lý Trần sững sờ gật đầu, tuy anh ta cảm thấy Tống phu nhân hơi kỳ lạ, thế nhưng có vẻ cô vẫn rất tốt.

Tống Đình Thâm không biết Nguyễn Hạ đang muốn làm gì, thế nhưng ở trước mặt người ngoài, anh sẽ không làm cô mất mặt, thế là anh nói với trợ lý: “Tiểu Trần, cậu không cần quan tâm đến chúng tôi, tôi cho cậu kỳ nghỉ một tuần, cậu tự sắp xếp đi.”

Trợ lý Trần vâng một tiếng, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh rồi.

Bạn gái của anh ta ở thành phố A, anh ta không cần làm việc nữa, đương nhiên anh ta sẽ muốn ở đây lâu một chút.

Tống Đình Thâm không có ý kiến gì với việc trở về vào ngày mai, nhóc mập mạp cũng không có ý kiến gì, thế là Nguyễn Hạ ôm nhiệm vụ đặt vé, Tống Đình Thâm cũng không hỏi đến, anh cảm thấy, chuyện đặt vé là một chuyện đơn giản, chắc hẳn là cô có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.