Phản Đồ

Chương 2



Editer: Hạo Nguyệt

Beta: Cảnh Tuyền

Tử vong là cái gì?

Có phải hay không, chính là thân thể mất đi nhiệt độ ấm áp?......

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tử vong với ta mà nói cũng không xa lạ, ta cũng là kẻ tìm đc đường sống từ trong chỗ chết. Còn hoàn thành nhiệm vụ trước thời điểm sống còn, cơ bản đều là lấy sinh mệnh của bản thân ra làm tiền đặt cược.

Nhưng lần này lại khác.

Ta cùng bọn Lâm Sĩ không ngừng nghiên cứu bản đồ, bỗng nhiên có người báo lại, La Y đến đây.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy La Y —— bước vào là một nam tử toàn thân y phục trắng. Mái tóc đen nhánh tỏa sáng, không giống chúng ta đem cột chặt mà lại xõa ra, nhưng không hỗn độn, ánh mắt linh hoạt, đôi đồng tử đen láy, phía dưới cái mũi cao lộ ra đôi môi không dày không mỏng, lộ ra tia gợi cảm chết người. Nhưng hắn lại có làn da trắng nõn, nhìn thế nào cũng không thấy giống một quân nhân.

Hắn bình ổn hướng ta chắp tay, “Tướng quân, La Y đến đưa tin.” Thanh âm rất nhẹ, lại kiên định, ta nghe ra đến mười phần trung khí. (ổn định)

Nhưng là vẻ ngoài ôn nhu tao nhã, nam nhân trước mắt nhìn như một vị thư sinh văn nhược, ta thật đã nghe qua, mới 6 tuổi đã bắt đầu cầm đao vấy máu? Nếu không phải từng nghe hắn cơ trí hơn người, ta nghĩ lúc ấy ta rất có thể gọi người đến hắn bắt lại để tra khảo. (chỗ này ta chém _x_)

Có lẽ, hắn có thể tồn tại được, cũng đã lưu lại trong ta một ấn tượng sâu đậm, cũng có thể là nhất kiến chung tình.

Sau lại nghe thủ hạ nói chuyện, La Y hình như lớn hơn ta 5 tuổi.

Những hoạt động của bọn ta cũng không sắp đặt hắn tham gia, hắn dường như sớm thành thói quen cũng rất vui vẻ an nhàn, cái gì cũng không hỏi đến, cả ngày chỉ ở trong doanh trướng của chính mình.

Chuyện quân đội bắt đầu tấn công thủ thành cũng như vậy không thông báo cho hắn.

Theo kế hoạch bọn ta đi qua Ngạc Lâm (rừng Ngạc), bất ngờ tập kích vào Mậu Thành, nhưng sự tình lại không giống như dự liệu của bọn ta —— tiên phong ở trong rừng nửa bước cũng không thể tiến. Thật sự quái đản, trong rừng mỗi ngày đều tràn ngập sương mù, hơn nữa thời tiết nóng bức khiến cho hơi nước càng bốc lên, tầm nhìn không đến trăm mét...... Cứ như vậy, bọn ta vẫn cho rằng đi đường này thì có thể tránh được trinh sát bên kia của Khuê Điện.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chợt nghĩ có lẽ La Y có biện pháp.

Buồn cười chính là, khi ta nhìn đến La Y, ta lại không khỏi hoài nghi thân phận của hắn.

Hắn, cư nhiên ngồi ở trước bàn, lấy giấy gấp hạc cùng vài con côn trùng kì quái. Trong thoáng chốc ta cũng không biết trong đầu mình nghĩ cái gì, trong đầu cứ trống rỗng khiến ta phát bực. Mà La Y nhìn thấy ta, lại giơ tay lên tiếng tiếp đón. Nếu là ta, nếu bị người ta nhìn thấy tình cảnh (xếp hạc) này, ta nhất định xấu hổ muốn đập đầu vào tường!

Ta ho nhẹ, bản thân hướng trên ghế ngồi xuống, châm chọc nói, “Tiên sinh thật sự là hảo hưng trí. Chúng ta ở tiền tuyến liều sống liều chết, ngài ở đây lại đang đùa đùa giỡn giỡn.”

Người nọ cũng không có ngưng lại động tác linh hoạt. Thanh âm cười khẽ từ bàn giấy truyền lại, “Tướng quân thủ vệ Mậu Thành không phải là đối thủ của ngài” hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mắt ta.....”Tướng quân, chẳng lẽ ngài không tin thực lực của bản thân?”

Ta kinh hãi, hắn biết được thủ vệ ở Mậu Thành, ta không có gì nói, nhưng ta trước kia đều bảo thủ cẩn trọng, hết thảy tin tức đều giữ bí mật, như vậy hắn sao lại biết thực lực của ta......?

Hắn tựa hồ cũng nhìn ra tia nghi hoặc, cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay, ngoài miệng lại nói, “Tướng quân hiện tại là muốn hỏi ta như thế nào biết đi. Thật có lỗi, ta cũng không có điều tra tướng quân. Bất quá ta từng nghiên cứu qua chủ thượng —— vào thời điểm ta quy hàng......” Lông mi của hắn rất dài, bởi vì ngẩng lên nhìn ta mà phía trước hơi nhếch lên, “Chủ thượng lúc hạ lệnh có nói với ta, ngươi là một nhân tài, hắn muốn bồi dưỡng ngươi.”

Hạc giấy đã gấp xong, hắn kéo ra đôi cánh, “Một vị tướng quân trẻ tuổi, cùng một vị tướng quân tầm thường......” Kết quả xác định rất rõ ràng......

Ta nhíu mày, “Không gạt ngươi, chúng ta định bất ngờ tập kích Mậu Thành, làm cho quân đội phía sau Mậu Thành không kịp hành động, thuận tiện cho hành động tiếp theo của chúng ta.”

Hắn gật đầu, thản nhiên nói: “Phó lão tướng quả là người lợi hại......”

Ta thừa nhận quan điểm của hắn, “Bọn ta định từ Ngạc Lâm đánh thẳng xuống dưới thành......”

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, có chút hiểu được vì sao ta lại đến, nhưng cũng mở lời, “Ngạc Lâm...... Các ngươi với địa phương không quen cũng dám làm loạn...... Địch tướng quân, hiện tại ngươi không phải ở Tử Phiên......” Bị hắn chỉ trích làm cho ta trên mặt lộ một mảnh lửa nóng – là xấu hổ. Bọn ta cũng thật không ngờ Ngạc Lâm lại là địa phương như vậy, vì thế ta cẩn thận đứng lên, “Cho nên chúng ta mới đến thỉnh giáo tiên sinh chỉ điểm một chút.”

Hắn đưa tay chống bàn đứng lên, “Vậy, Địch tướng quân tin tưởng ta sẽ không bán đứng các ngươi ư? Ta chính người đã sinh sống tại quốc gia này (Khuê Điện) gần 20 năm......?”

“Chủ thượng nếu tin tưởng ngươi, ta đây cũng liền tin tưởng ngươi......”

Không biết có phải La Y phát ra khí chất cao ngạo hay không, làm ta không hề chống đối hắn; vẫn là chủ thượng chuyển lời làm cho ta thay đổi cách nhìn nhận, tóm lại, ta cũng sẽ không đối đãi với hắn như một gian tế. Nhưng mà sau khi nghe xong hắn lại anh dũng như vậy, ta có lẽ vẫn ít nhiều đối hắn bày ra biểu hiện giả dối như đối thủ cạnh tranh —— ta muốn chứng minh bản thân mình.

Cũng không biết có tin lời ta nói hay không, hắn cũng không dây dưa nhiều, “Tướng quân có biết làm cách nào để phân biệt phương hướng vào buổi tối không?”

Bọn ta ở Tử Phiên, làm nhiệm vụ chẳng phân biệt được ngày đêm, “Đương nhiên......” Ta trả lời.

“Như vậy, tướng quân đến giờ Tuất tập hợp đội ngũ đi.”

“Buổi tối tiến cánh rừng, không phải càng nguy hiểm sao, nơi đó......”

“Tướng quân biết đây là con sâu gì không?”, La Y đưa con trùng bị bẻ gãy (chân or cánh or v.v..) lên tay thưởng thức. Con sâu kia diện mạo quái dị, ta chưa từng gặp qua......

Bộ dáng của hắn làm cho ta cảm thấy có chút tà ác, “Ngươi tuy rằng lòng dạ thâm sâu, nhưng biết nhiều dễ bị lợi dụng. Việc này, ngài...... thật sự tìm đúng người rồi.”

“Di?”

“Ta 5 tuổi bắt đầu ở vùng này...... Hiểu biết về cánh rừng này, có lẽ so với ngươi hiểu biết về hoa viên sau nhà còn muốn nhiều hơn một ít.” Hắn lại lộ ra ý cười nhợt nhạt, thực tao nhã.

“Vậy làm phiền tiên sinh.” Ta trong lòng vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh.

“Tiên sinh thì không dám nhận, ta cho dù là một nhàn dân, tướng quân vẫn là kêu La Y đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.