Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 23



Đã mấy ngày nay mưa rả rích không ngớt. Bầu trời âm u của những ngày mưa dường như chẳng có ảnh hưởng gì tới chuyện làm ăn của Ngọc Hương Lầu.

Bên trong đó vẫn là cuộc sống thác loạn đầy sắc dục, ngày đêm vẫn vang lên tiếng ca hát.

Nhị công tử họ Tô ở lì trong Ngọc Hương Lầu đến buổi sáng ngày thứ tám thì người em Tô Kỷ tới tìm.

Đó là một buổi sáng sớm, Tô Kỷ đi đi lại lại trước cửa Ngọc Hương Lầu rất lâu, đợi lúc người ngoài đường không để ý mới vội vã lẻn vào bên trong.

Chàng kéo tay một cô a hoàn đang quét dọn để hỏi thăm, cô hầu đó trả lời với đôi mắt còn ngái ngủ, nhị công tử họ Tô còn đang say giấc nồng, cô không dám đánh thức công tử dậy.

“Cô hãy đi gọi công tử dậy, nói giúp ta là ở nhà có chuyện gấp, nói công tử mau theo ta về nhà ngay.” – Tô Kỷ hạ thấp giọng xuống thì thầm.

Con bé a hoàn dường như cũng cảm thấy có việc gì đó nghiêm trọng bèn bỏ cây chổi đang cầm trong tay xuống, chạy ngay lên lầu.

Tô Kỷ ngồi trong phòng khách chờ đợi. Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này quen thuộc tới nỗi khiến hai tai chàng đỏ bừng, đã từng khiến chàng ăn ngủ không yên, lại còn những lời thề non hẹn biển, cả nụ cười và ánh mắt đưa tình nữa…

Hai năm qua đi, cách bài trí trong nhà đã có nhiều thay đổi, chỉ có bầu không khí đặc quánh mùi son phấn và sắc dục là vẫn như xưa.

Chàng nhắm mắt lại, không dám nhìn lâu. Trong bóng tối, những chuyện đã qua lại hiện lên rõ mồn một. Đã bao đêm, chàng mơ đến việc trở lại nơi này, mơ đến nụ cười tình tứ như hoa, đến cái tên mà chàng luôn khắc cốt ghi tâm, đến đôi mắt buồn sâu thẳm như nước hồ thu, đến những chuyện mà chàng không dám hồi tưởng lại.

Trái tim chàng đã nếm đủ những mùi vị của hạnh phúc và đau khổ. Chàng càng không dám nhớ lại, những chuyện đó càng không ngừng hiện ra trong tâm trí chàng.

Tô Kỷ lại đưa mắt tìm xung quanh, khát khao được thấy một bóng hình, lại sợ rằng khi đã nhìn thấy rồi sẽ không thể nào quên được.

Đúng lúc đó, con bé a hoàn quét dọn đang dắt tay một cô gái lả lướt đi xuống lầu, mà người con gái đó, lại chính là nguồn gốc căn bệnh nơi sâu thẳm tâm hồn của Tô Kỷ.

Con bé a hoàn chạy lên báo với Phấn Đại rằng bên dưới có người của nhà họ Tô đến tìm nhị công tử, nói là ở nhà có chuyện gấp. Nhị công tử khi đang ngủ thì không được đánh thức dậy, nếu không sẽ nổi giận đùng đùng. Thế là Phấn Đại bèn đi xuống lầu xem sự tình như thế nào.

Khi ánh mắt hai người vừa kịp giao nhau, Phấn Đại mỉm cười, còn Tô Kỷ đã bối rối đến độ không thể hít thở bình thường được nữa. Chàng hầu như không hề thay đổi, vẫn hàng lông mi cong cong đó, vẫn đôi mắt vô tội đó. Phấn Đại bước lại gần Tô Kỷ, nhẹ nhàng hỏi thăm – “Tô tam công tử vạn phúc, đã hai năm không gặp, công tử vẫn mạnh giỏi chứ ạ?”

Tô Kỷ đã đứng ngây ra từ lúc nào rồi.

Còn Phấn Đại lại giữ được phong thái rất tự nhiên, che miệng cười – “Nhị công tử vẫn đang say giấc, nếu quả thực có chuyện gấp, Phấn Đại sẽ lên để đánh thức công tử dậy”.

“Ờ… ờ…” – Tô Kỷ bấy giờ mới dần dần hồi tâm trở lại, ậm ừ lên tiếng. Đôi mắt chàng ban đầu còn lảng tránh tìm chỗ khác, cuối cùng cũng trở về nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phấn Đại. Nghe cách nói của Phấn Đại, xem ra, tối qua, anh hai đã qua đêm tại phòng của nàng rồi.

Tô Kỷ cảm thấy đau nhói trong lòng, nghĩ lại hai năm trước đây, là do chàng đã phụ nàng trước, cảm giác ân hận lại bừng lên. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã không còn như xưa nữa, chàng đã là người có vợ, có con rồi…

Tô Kỷ không ngừng lấy hình ảnh vợ dại con thơ ra để trấn át lòng mình không được nghĩ ngợi lung tung, chàng vộ vàng đáp lễ với với Phấn Đại – “Xin cô nương hãy nói giúp với anh hai… Chị hai đang trên đường trở về phủ rồi, hãy nói giúp anh hai mau mau trở về nhà!”

“Được! Vẫn là phu nhân trong nhà lợi hại hơn!” – Phấn Đại nói xong, nhìn Tô Kỷ đầy hàm ý rồi quay người bước lên lầu.

Trái tim của Tô Kỷ quả thực đang nổi sóng, nhìn bóng hính của người trong mộng đang dần dần biến mất, chàng không còn ngồi yên được nữa.

Chẳng bao lâu sau, nhị công tử họ Tô vội vàng chạy xuống lầu, gọi Tô Kỷ mau theo chàng trở về nhà. Tô Kỷ nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không kịp nhìn lại bóng dáng yểu điệu như tiên sa ấy. Chàng thậm chí còn chưa kịp từ biệt nàng, chưa kịp từ biệt “quá khứ”.

Gió thổi qua bầu trời xanh, gợi cảm giác đơn độc chua xót.

“Nhị huynh cũng phải lòng Phấn Đại cô nương?” – Trên xe ngựa, nhìn nét mặt tươi như hoa đào, vô cùng mã nguyện của anh hai, Tô Kỷ cất lời ướm hỏi.

“Ha ha, bây giờ ta mới biết, tam đệ cũng là một công tử phong lưu có hạng cơ đấy!”

Tô Kỷ sững người lại, hàng lông mi cong cong rủ xuống, thần thái bỗng trở nên ảm đạm.

“Tam đệ, có gì đáng phải bận tâm đâu, từ xưa đến nay, biết bao nhiêu câu chuyện đại trượng phu yêu người đẹp, bao nhiêu câu chuyện phong lưu tài tử giai nhân đó thôi?” – Nhị công tử hào phóng nói.

“Nhị huynh, huynh cũng thích Phấn Đại cô nương ư?” – Tô Kỷ vẫn kiên trì với câu hỏi của mình.

“Thích chứ! Người đẹp thì ai lại không thích!” – Chàng trả lời không một chút giấu giếm.

“Vậy nhị huynh có định chuộc nàng ra không?” – Xem ra thời gian vẫn không khiến Tô Kỷ thay đổi là mấy, chàng vẫn giữ tâm hồn của một văn nhân như trước đây.

“Em trai ngốc của ta! Tại sao ta phải chuộc cô ấy ra? Từ khi ta gặp cô ấy, cô ấy đã là gái lầu xanh, trong con mắt của ta, cô ấy vốn được sinh ra và lớn lên ở đó, cô ấy sống là để hầu hạ cánh đàn ông. Nếu ta chuộc cô ấy ra, trong tâm trí ta, cô ấy vẫn là kĩ nữ. Mà đã là kĩ nữ, đệ không để cô ấy sống trong lầu xanh thì phải để cô ấy ở đâu đây? Nếu như biến gia phủ thành kĩ viện, cô ấy sẽ trở thành người vợ hiền thảo chăng? Ha ha, tất cả đều không thể xảy ra mà! Hơn nữa, nếu cô ấy đã thực sự trở thành một người vợ hiền thảo rồi, thì lại chẳng có chút hấp dẫn nào nữa.”

“…” – Tô Kỷ lại càng trở nên trầm lặng hơn. Lời nói của anh hai, chàng không thể nào cho lọt qua tai được, chàng quay đầu sang bên khác, không buồn nói gì nữa.

Bên ngoài xe ngựa, cây cỏ đang chạy theo chiều ngược lại.

Trong lòng chàng, nàng chưa bao giờ là kĩ nữ cả.

Câu nói này, Tô Kỷ trước giờ chưa từng nói ra. Chàng cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của anh hai nếu chàng nói ra câu đó. Anh hai chắc chắn sẽ ngửa cổ lên trời mà cười nhạo chàng.

Còn chàng lại vô cùng sợ hãi tiếng cười nhạo báng đó.

Quả là con mèo không chịu nổi sự hấp dẫn của mùi tanh. Mặc dù phu nhân đã trở về phủ nhưng nhị công tử nhà họ Ngô vẫn tìm đủ mọi cớ để có thể đến Ngọc Hương Lầu tìm Phấn Đại mua vui.

Đàn ông xưa nay vẫn thích những thú vui mạo hiểm.

Những người vợ trong nhà thường chỉ có khí chất bình thường, cho dù có yêu kiều thêm mấy phần cũng bị những lễ giáo phong kiến ràng buộc khiến họ không thể tự do thể hiện, và cho dù có sắc đẹp chim sa cá lặn đi chăng nữa, một thời gian dài sau đó, họ cũng mất đi sự hấp dẫn đối với chồng… Chỉ có những cô gái chốn lầu xanh, với dung nhan sắc nước hương trời, thái độ cử chỉ bỡn cợt, cùng những dư vị của sự vụng trộm mới có thể hấp dẫn được cánh đàn ông. Thế là nhị công tử nhà họ Ngô cứ dăm ba ngày lại tìm đường tới Ngọc Hương Lầu.

Chàng có tiền, các cô gái sẽ cho chàng khoái lạc. Loại tình cảm giống như giao dịch đó, vừa đơn giản lại rõ ràng.

Khi đàn ông cười, Phấn Đại cũng phải cười theo.

Nụ cười đó dường như đã được khắc lên trên khuôn mặt nàng, ngay cả trong lúc ngủ say hay trong cơn mơ, khuôn mặt nàng vẫn một biểu hiện như vậy.

Nàng tự buộc mình không được chán nản, không được thoái thác cuộc sống hiện tại. Nàng buộc mình phải đón nhận cuộc sống, cũng giống như việc nàng phải đón nhận những người đàn ông khác nhau vậy. Nếu không, nàng sẽ rất đau khổ. Nàng đã sớm quyết định rồi, nàng sẽ làm cái nghề này tới năm ba mươi tuổi. Lúc đó, nàng cũng đã có một số tiền trong tay, nàng sẽ hoàn toàn rút lui khỏi thế giới ồn ào đó. Đến lúc đấy, nàng sẽ tìm một nông trang nào đó, một mình an nhàn sống nốt phần đời còn lại. Nàng yêu thích sự tĩnh lặng, một người kĩ nữ, không thể mang danh trong sạch nữa rồi, khi lui về cầu mong sự tĩnh lặng chắc cũng không đến nỗi tham lam quá. Khi Phấn Đại còn đang nằm trong vòng tay của nhị công tử họ Tô, nghĩ về cuộc sống bình yên sau này, nàng dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, số phận của nàng đã được định đoạt bởi đàn ông. Mà người đàn ông đó lại chính là người từng là chồng của nàng, Ngô Văn Bác.

Ngô Văn Bác đã quyết định cưới Phấn Đại một lần nữa!

Quyết định đó từ sau khi được hình thành đã trỗi dậy mạnh mẽ. Thực ra, tám năm trước đây, nàng đã là vợ của chàng, tám năm đó như một cơn mê dài, khi tỉnh lại, nàng vẫn nằm trong vòng tay của chàng, vẫn là vợ của chàng.

Sau đó, chàng đã mất một tháng để thuyết phục người cha uy nghiêm vốn là một quan tuần phủ, và rồi chàng cũng nhận được cả cái gật đầu đồng ý của mẹ.

Ban đầu, khi nghe con trai nói muốn cưới một cô gái lầu xanh về làm vợ, cha của Ngô Văn Bác kiên quyết phản đối. Nhưng sau khi biết được rằng, người con gái lầu xanh đó là Sở Sở – cô con dâu đã bị nhà họ Ngô ruồng bỏ vì tội không có con nối dõi kia, nghĩ đến việc nhà họ Ngô thực tế đã mắc nợ cô ấy, không những thế, Ngô Văn Bác còn đem chuyện hai người gặp lại nhau kể lại một cách vô cùng xúc động, người nhà họ Ngô đều trở nên im lặng. Người già thường có tấm lòng từ bi, bà mẹ cả đời ăn chay niệm Phật ở nhà họ Ngô kia, sau khi nghe xong câu chuyện cũng đầm đìa nước mắt, luôn miệng nói a di đà Phật. Bà còn nói, đã là duyên nợ do ông trời sắp đặt, cho dù có là yêu nghiệt cũng phải chấp nhận.

Việc cưới Phấn Đại về làm thiếp coi như đã được người nhà họ Ngô định đoạt.

Ngô Văn Bác bước nhanh tới độ chân không chạm đất, chỉ mong mau chóng tới được Ngọc Hương Lầu.

Chàng đang tưởng tượng ra cảnh Phấn Đại sẽ vui mừng như thế nào khi biết được tin chàng sẽ chuộc nàng về làm thiếp, sẽ cảm kích trước tấm lòng của chàng như thế nào. Chàng lại tưởng tượng xem sẽ phải nói gì, sẽ phải đùa nàng như thế nào để nàng lo lắng, rồi sau đó mới báo tin cho nàng hay để nàng phải bất ngờ với niềm hạnh phúc sắp tới…

Sở Sở, sau này, chàng sẽ chỉ gọi nàng như vậy. Phấn Đại là nghệ danh nơi kĩ viện, còn Sở Sở mới là vợ của chàng.

Khuôn mặt khôi ngôi của chàng sáng bừng lên trong niềm hạnh phúc.

Khi Ngô Văn Bác đến được trước cổng Ngọc Hương Lầu thì trời đã chuẩn bị tối.

Vì đi quá vội vàng, Ngô Văn Bác đã không để ý, va phải nhị công tử nhà họ Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.