Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 37



Vạn Lê là KTV hàng đầu với mức phí cực cao.


Lý Thanh Tễ lại đến đây, quả nhiên hôm nay anh có buổi xã giao nào đó.


Về phần Hứa Ngôn… có lẽ cũng là một nhân vật trong buổi xã giao hôm nay.


“Giang Nại.” Đúng lúc này, Bùi Huyên từ phòng bao đi ra: “Em đứng ở đây làm gì? Say à? Hay không thoải mái?”


Giang Nại nghiêng đầu nhìn qua: “Em không sao, chỉ muốn hít thở không khí chút thôi.”


“Ừm, bên trong hơi ngột ngạt.”


Lúc hai người đang nói chuyện, Lý Thanh Tễ và Hứa Ngôn đã đi tới.


Hành lang không quá rộng nên không thể không nhìn thấy nhau.


Vì thế Bùi Huyên nhanh chóng phát hiện ra Lý Thanh Tễ, anh ta sửng sốt, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lý.”


Lý Thanh Tễ dừng lại, liếc nhìn Giang Nại, sau đó lại nhìn người bên cạnh cô: “Bùi Huyên?”


Bùi Huyên gật đầu: “Vâng, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây.”


Lý Thanh Tễ cười nhạt, không hề chạm mắt với anh ta: “Có chút việc. Mọi người ở đây là đang tụ hội sao?”


Bùi Huyên: “Hôm nay là sinh nhật một người bạn.”


“Vậy sao, phòng số mấy?”


Mặc dù Bùi Huyên không hiểu tại sao Lý Thanh Tễ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “826.”


“Ừm, khi nào thì kết thúc?” Lý Thanh Tễ nhìn Giang Nại.


Ban đầu Bùi Huyên cũng không nhận ra, chỉ nói: “Cái này, chúng tôi cũng chưa rõ.”


Sau khi nói xong, anh ta mới nhận ra Lý Thanh Tễ không hề có ý đáp lại anh ta, chỉ đang nhìn Giang Nại.


Câu hỏi vừa rồi của anh dường như là đang hỏi cô, chứ không phải hỏi anh ta.


Bùi Huyên sửng sốt.


Giang Nại nhìn ánh mắt của Lý Thanh Tễ, radar trong lòng bắt đầu chuyển động. Cô vẫn nhớ rất rõ lần trước vì Bùi Huyên mà Lý Thanh Tễ đã làm khó cô đến mức nào.


Nhưng sau đó cô lại nghĩ, hôm nay là sinh nhật của Tiết Lâm, cô cũng không thể kiểm soát được chuyện Tiết Lâm mời Bùi Huyên, hơn nữa anh ta và cô cũng không hề có gì.


Nhưng còn bản thân anh… ra ngoài còn dẫn theo một ngôi sao nổi tiếng, bây giờ anh lại nhìn cái gì.


“Sếp, có thể là mười một hoặc mười hai giờ, hoặc có thể muộn hơn. Anh có chuyện gì sao?”


Cô cũng không muốn tỏ ra quen biết với anh ở đây, bởi vì gần đây Bùi Huyên và Mạnh Kiệt đều sẽ đến công ty của hai người, cô không muốn thêm rắc rối.


Nhưng mà chuyện này ở trong mắt Lý Thanh Tễ lại trở thành cô muốn phủi sạch quan hệ với anh ở trước mặt Bùi Huyên.


“Em cảm thấy tôi có chuyện gì?” Ý cười trong mắt Lý Thanh Tễ hoàn toàn biến mất.


Giang Nại không ngờ Lý Thanh Tễ hoàn toàn không nhận ra ám hiệu của cô, nhất thời hít sâu một hơi.


Hai người đối diện nhau, trong lúc nhất thời khí áp bị đè thấp.


“Tổng giám đốc Lý, cô Giang, hay là hai người vào trong phòng bao nói chuyện chút đi.” Hứa Ngôn lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý, lại nhìn về phía Bùi Huyên, trong lòng có cảm giác như đang xem kịch vui.


Cô ta đã biết về mối quan hệ của Lý Thanh Tễ và Giang Nại vào hôm cô ta đến phòng làm việc của Lý Thanh Tễ.


Cô ta có hứng thú với Lý Thanh Tễ, cả trong lẫn ngoài.


Nhưng mà ngày hôm đó anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: Cô Hứa, tôi đã kết hôn, là với người vừa đưa cô lên đây. Tuy nhiên cô ấy không muốn để người khác biết, cho nên hy vọng trong thời gian cô Hứa có hợp tác với công ty chúng tôi, cô sẽ không nói cho người khác biết.


Lúc đó Hứa Ngôn cảm thấy thật buồn cười, cho rằng hai người này đang chơi một trò chơi hào môn nào đó.


Nhưng mà cô ta cũng nhanh chóng từ bỏ, dù sao cô ta cũng nổi tiếng, có tiền có nhan sắc, đương nhiên sẽ chọn người cô ta thích và cũng thích cô ta.


Lúc Hứa Ngôn lên tiếng, Bùi Huyên cũng nghe thấy, nhìn qua cô ta.


Thế nhưng lúc này anh ta lại không đặt tâm tư vào vị nữ minh tinh này, bởi vì cái anh ta muốn biết nhất lúc này là tại sao Lý Thanh Tễ và Giang Nại lại giống như có quen biết nhau.


Không phải kiểu quen biết của cấp trên và cấp dưới, mà là… cảm giác rất quen thuộc.


“Cô Hứa, cô vào trước đi, nói với bọn họ là hai phút nữa tôi sẽ vào.” Lý Thanh Tễ nói.


Ba người này có chuyện gì đó đang che giấu, trong lòng Hứa Ngôn cảm thấy tiếc nuối vì không thể xem thêm nữa, đành nói: “Được rồi, tôi đi trước. Tạm biệt cô Giang.”


Giang Nại: “…Tạm biệt.”


Sau khi Hứa Ngôn rời đi, Giang Nại cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây: “Sếp, bạn tôi còn ở bên trong, tôi cũng đi trước đây.”


Nhưng mà vừa xoay người đi được một bước, Lý Thanh Tễ đã giữ lấy tay cô, kéo cô lại.


Bùi Huyên nhìn thấy Giang Nại đột nhiên bị Lý Thanh Tễ giữ chặt, phản ứng đầu tiên là cảnh giác, anh ta không biết Lý Thanh Tễ muốn làm gì, chỉ cảm thấy dường như Giang Nại không muốn nói chuyện với anh.


Anh ta lập tức nắm lấy cổ tay còn lại của Giang Nại: “Anh Lý, anh đang làm gì vậy?”


Lý Thanh Tễ nhìn Bùi Huyên đang kéo cánh tay còn lại của cô, còn có giọng điệu bảo vệ kia, sắc mặt rốt cuộc cũng hoàn toàn tối sầm lại: “Giang Nại.”


Trong lòng Giang Nại run rẩy, cô vô thức vùng ra khỏi tay Bùi Huyên: “Em có chuyện cần nói với anh ấy, anh đi vào trước đi.”


Bùi Huyên lo lắng, cau mày nhìn Lý Thanh Tễ: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng lôi kéo cô ấy như vậy.”


Lông mày của Lý Thanh Tễ giật giật, tức đến bật cười, nhưng ý cười chỉ hơi lướt qua, anh ung dung ôm Giang Nại vào lòng.


“Tôi phải đối xử với cô ấy thế nào, còn cần cậu phải nói cho tôi biết sao?”


Sự uy nghiêm của bậc vương giả trời sinh giống như một thanh kiếm đầy sát khí, dễ dàng khống chế yết hầu của người khác.


Bùi Huyên nhìn cử chỉ thân mật của hai người, giờ phút này anh ta chợt nhận ra điều gì đó.


Mà Giang Nại đột nhiên bị Lý Thanh Tễ kéo vào trong lòng, sắc mặt cũng thoáng thay đổi, nhưng lúc này cô cũng biết Lý Thanh Tễ hoàn toàn không có ý muốn che giấu, anh đang cố ý.


Giang Nại: “Nói với Tiết Lâm giúp em, một lúc nữa em sẽ trở lại.”


“…Được.”


Bùi Huyên mơ hồ xác định được suy nghĩ nào đó trong lòng, hồn vía lên mây quay người rời đi.


Đợi đến lúc xung quanh không còn ai khác, Giang Nại mới trừng mắt nhìn Lý Thanh Tễ: “Anh đang làm gì vậy?”


Lý Thanh Tễ buông cô ra: “Vậy thì em đang làm gì?”


Giang Nại: “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Sinh nhật của bạn tôi, hôm nay tôi ở đây để dự sinh nhật của cô ấy.”


Lý Thanh Tễ lạnh lùng nói: “Hai người các em dự sinh nhật còn ra ngoài làm gì?”


“Tôi ra ngoài để hít thở!” Giang Nại thở hổn hển nói: “Vừa rồi anh kéo tôi làm gì? Anh cố ý, anh muốn người khác nghĩ thế nào?”


Lý Thanh Tễ: “Quan hệ của tôi với em cần cậu ta nghĩ thế nào?”


“Nhưng công ty của anh ấy có hợp tác với công ty của chúng ta, tôi không muốn rắc rối.”


“Không phải cậu ta là đàn anh của em sao? Bảo cậu ta giữ bí mật không phải được rồi sao?” Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn cô: “Hay là em chỉ sợ cậu ta biết?”


Giang Nại: “Không phải như vậy.”


“Vậy là được rồi.” Lý Thanh Tễ lạnh lùng nói: “Một lát nữa khi nào thì kết thúc?”


Giang Nại quay đầu đi: “Không biết!”


Lý Thanh Tễ nheo mắt lại, duỗi tay ra kéo mặt cô quay lại: “Khi nào xong thì nói cho tôi biết, hai chúng ta về chung.”


Giang Nại cố ý chọc giận anh: “Không cần, anh đưa minh tinh của anh về đi, tôi tự lái xe.”


Vừa dứt lời, cô liền xoay người đi mà không quay đầu lại.


——


Trở lại phòng bao, Giang Nại nhìn thấy Bùi Huyên đang ngồi ở mép ghế sô pha.


Cô biết chắc chắn Bùi Huyên đã nhận ra điều gì đó trong chuyện này, để đề phòng lỡ như, cô phải nói rõ với anh ta.


Giang Nại suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi ngồi xuống.


“Đàn anh, thật xin lỗi, lúc trước đã không nói cho anh biết quan hệ của em với Lý Thanh Tễ. Chủ yếu là bởi vì em đang làm việc ở Tư Ninh Đặc, không muốn đồng nghiệp cảm thấy khác thường, cho nên mới giữ bí mật.”


Sự nghi ngờ trong lòng Bùi Huyên đã được xác định, anh ta nói: “Vậy cho nên, anh ta là đối tượng kết hôn của em?”


“Phải.”


Bùi Huyên trầm mặc một lát, nói: “Vừa rồi anh ta có làm khó em không?”


“Không có, anh ấy sẽ không.”


Bùi Huyên cau mày, nhớ tới lời Mạnh Kiệt từng nói trong lúc ăn cơm với Lý Thanh Tễ lần trước…


Chẳng trách vừa rồi khi nhìn thấy anh ta, anh lại tỏ vẻ thù địch như vậy.


“Giang Nại, anh có chuyện muốn nói với em.”


“Chuyện gì?”


Bùi Huyên nói: “Dạo trước có một lần, sau khi họp xong bọn anh đã đi ăn cùng với tổng giám đốc Lý, lúc đó Mạnh Kiệt uống say, nói ra chút chuyện không nên nói. Nhắc đến đại học Minh Hải, cũng nhắc đến chuyện em làm việc ở Tư Ninh Đặc. Tổng giám đốc Lý đã biết lúc học đại học em với anh….”


Giang Nại chợt hiểu ra: “Ý của anh là, lúc đó Lý Thanh Tễ đã biết chuyện lúc học đại học em từng thích anh?”


Bùi Huyên: “…Phải.”


Thì ra là vậy.


Rốt cuộc Giang Nại đã hiểu anh biết được từ đâu, cô hít sâu một hơi, muốn nói đó, nhưng lại cảm thấy cũng không có gì để nói: “Bỏ đi, cũng không có gì, đều đã là quá khứ rồi.”


“…”


Trò chơi trong phòng bao lại tiếp tục, mọi người đều chơi rất nhiệt tình, cũng không phát hiện hai người đang im lặng ngồi bên ngoài rìa kia.


“Giang Nại, nếu, anh nói là nếu, thời điểm đó người nhà em không sắp xếp đối tượng kết hôn cho em, lúc đó em có đồng ý lời tỏ tình của anh không?”


Có lẽ bởi vì say rượu, cũng có lẽ vì chuyện vừa rồi kí ch thích, rốt cuộc Bùi Huyên cũng hỏi ra câu mà anh ta vẫn luôn muốn hỏi từ sau khi gặp lại cô.


Thời điểm đó anh ta có thể cảm nhận được cô thích anh ta.


Anh ta cũng thích cô, nhưng khi đó còn trẻ, anh ta vẫn muốn đợi đến khi bản thân có thể tìm được một công việc tốt, ổn định cuộc sống rồi mới tỏ tình với cô.


Nhưng mà đợi đến lúc anh ta thật sự sẵn sàng, lúc quay lại trường học tìm cô thì cô lại từ chối anh ta…


Giang Nại nhìn anh ta, không trả lời, hồi lâu sau mới nói: “Đàn anh, em vừa mới nói rồi, đều đã là quá khứ.”


Bùi Huyên hơi giật mình, sau đó mỉm cười: “Đúng… là chuyện quá khứ rồi. Xin lỗi, anh uống nhiều quá.”


Giang Nại lắc đầu.


Cô cũng không muốn trả lời câu hỏi này.


Cho dù câu trả lời của cô lúc đó là gì thì bây giờ nó cũng không còn ý nghĩa gì với cô nữa.


Mười một giờ tối, tiệc sinh nhật của Tiết Lâm kết thúc thành công tốt đẹp.


Mọi người cười đùa rồi đi về phía thang máy để xuống lầu.


“Mọi người đều say quá rồi, nhất định phải gọi lái thuê, không được tự mình lái xe đấy.” Tuyết Lâm đưa ra lời dặn dò cuối cùng.


“Được, biết rồi.”


“Gọi xe cũng phải chú ý an toàn, về đến nhà thì báo một tiếng.” Tiết Lâm kéo Giang Nại hỏi: “Cậu đã gọi lái thuê chưa?”


Giang Nại: “Đang gọi.”


Mạnh Kiệt cũng lái xe tới đây, anh ta uống không ít, đang dựa vào quầy lễ tân cầm điện thoại gọi lái thuê.


Sau khi có người nhận đơn, anh ta cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ thang máy đi ra.


Anh ta ngay lập tức đứng thẳng lên, cung kính gọi người nọ: “Tổng giám đốc Lý.”


Mọi người đều bị sự nghiêm túc đột ngột của anh ta thu hút, đồng loạt nương theo ánh mắt anh ta nhìn về phía người đàn ông đang đi tới từ cách đó không xa.


Có rất nhiều ông chủ lớn và con cháu các gia đình giàu có lui tới Vạn Lê… có một số người vừa sinh ra đã thu hút sự chú ý của mọi người, không chỉ bởi vì ngoại hình, mà còn do khí chất không giận cũng uy nghiêm vì ở địa vị cao trong thời gian dài.


Mọi người lập tức im lặng.


Lý Thanh Tễ nhìn qua Mạnh Kiệt, khẽ giật đầu.


Mạnh Kiệt đã đi đến chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Lý, anh cũng ở đây ạ, đang chuẩn bị đi sao?”


Lý Thanh Tễ chỉ nhẹ nhàng cười: “Ừm.”


Sau đó anh nhìn về phía Giang Nại trong đám người: “Phải về rồi sao?”


Mạnh Kiệt sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Giang Nại.


Giang Nại mím môi, nói với người bên cạnh: “Đàn chị, Tiết Lâm, tớ đi trước đây.”


Tiết Lâm: “Được rồi, tạm biệt ~”


Lâm Viện Viện chớp chớp mắt: “Giang Nại, đây là…”


Tiết Lâm: “Chồng của cô ấy.”


Lâm Viện Viện: “…?”


Giang Nại: “Vậy mọi người trở về chú ý an toàn.”


Tiết Lâm: “Được, được.”


Giang Nại xoay người đi về phía cửa, Lý Thanh Tễ nhẹ gật đầu với Tiết Lâm, đi mấy bước đã dễ dàng đuổi kịp Giang Nại, nắm lấy cổ tay cô rồi tiếp tục đi ra ngoài.


Xe đã đợi sẵn ở cổng, Triệu Tư Nguyên đợi rồi mở cửa xe.


Mọi người trong sảnh chính đều nhìn cảnh chiếc xe kia hiên ngang rời đi với vẻ kinh ngạc và tò mò.


Chỉ có Mạnh Kiệt và Bùi Huyên là có vẻ mặt khác thường.


Bùi Huyên là vẻ cô đơn rõ ràng, còn Mạnh Kiệt thì hoàn toàn ngơ ngác.


“Tiết Lâm! Sao em chưa từng kể chồng của Giang Nại lại đẹp trai như vậy, a a a!” Đợi người đi rồi, cuối cùng Lâm Viện Viện cũng dám kích động.


Tiết Lâm: “Aiza, em miêu tả có hay đến đâu cũng không bằng chị trực tiếp gặp mặt. Quả thật rất đẹp trai phải không? Lần đầu tiên em gặp anh ấy em cũng rất sốc.”


Lâm Viện Viện: “Tuyệt, rất tuyệt, anh ta cao bao nhiêu vậy nhỉ? Sao lại trông cao như thế?”


Tiết Lâm: “Không biết, cái này chị phải hỏi Nại Nại.”


“Anh ta là ai vậy? Ra ngoài còn có tài xế đi cùng? Ôi, chiếc xe kia cũng có giá hơn tám trăm vạn đấy.” Một người khác ở bên cạnh hỏi.


Tiết Lâm: “Tóm lại là người có tiền, chúng ta bình tĩnh một chút, đừng thiếu hiểu biết như vậy.”


“Ha ha ha ha.”


“Mạnh Kiệt, hình như lúc nãy anh có quen biết chồng của Giang Nại, anh ta làm gì vậy?” Có người hỏi.


Sắc mặt Mạnh Kiệt lúc xanh lúc trắng: “Điều hành công ty…”


“Tôi biết là điều hành công ty, nhưng công ty gì? Anh ta…. này, sao anh lại đi rồi?”


Bùi Huyên: “Có lẽ cậu ta say rồi, tôi đưa cậu ta về, mọi người cũng nhanh trở về đi.”


“Được rồi được rồi.”


……


Bùi Huyên nhanh chóng đi theo Mạnh Kiệt, hai người vừa đi đến bãi đậu xe, vẻ mặt luống cuống của Mạnh Kiệt cũng hoàn toàn lộ ra.


“Sao Giang Nại lại là vợ của Lý Thanh Tễ? Lý Thanh Tễ đã kết hôn rồi sao? Không có tin tức gì truyền ra ngoài! Không đúng, sao Giang Nại cũng không nói gì?”


Vẻ mặt Bùi Huyên rất thản nhiên: “Cô ấy không nói là quyền tự do của cô ấy, cô ấy cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với chúng ta, đúng không? Sau này đừng nhắc đến chuyện này với người khác, đặc biệt là người ở Tư Ninh Đặc.”


“Không nhắc đến với người khác cũng được, nhưng đây là trọng điểm lúc này sao? Trọng điểm là những gì chúng ta đã nói khi ăn cơm cùng nhau lần trước! Bùi Huyên, tôi phải làm sao đây, tôi đã tiết lộ chuyện lúc trước của cậu và Giang Nại, còn nói cậu với cô ấy không thành là vì người nhà đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho cô ấy, điều này sẽ khiến Lý Thanh Tễ nghĩ thế nào chứ?” Mạnh Kiệt sốt ruột luống cuống: “Nếu anh ta để tâm thì phải làm sao đây? Có phải anh ta sẽ rất khó chịu không? Có thể nào sẽ làm khó cậu không?”


Bùi Huyên cau mày: “Sẽ không, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, thoạt nhìn anh ta không phải loại người như vậy.”


“Nhưng đó là vợ của anh ta!”


Bùi Huyên: “Mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu nói những lời này đều vô dụng. Coi như không xảy ra chuyện này, sau này đừng nhắc lại nữa.”


Mạnh Kiệt suy sụp tinh thần, trên mặt đầy vẻ hối hận: “Thật xin lỗi, đều tại tôi, lúc đó tôi không nên nói nhiều như vậy.”


“Được rồi.”


“Nhưng mà cũng may là ban đầu hai người không ở bên nhau. Giang Nại có thể trở thành đối tượng kết hôn của Lý Thanh Tễ, gia đình của cô ấy có lẽ cũng không đơn giản, bình thường thật sự không thể nhìn ra….”


Bùi Huyên im lặng: “Lên xe đi.”


“Ừm……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.