Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 48



Ngày hôm sau là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ mồng 1 tháng 5, Giang Nại có thể ngủ một giấc ngon lành cho đến khi tự thức dậy.


Khi cô tỉnh lại thì Lý Thanh Tễ đã không còn ở trong phòng ngủ, cô lê thân thể đau nhức của mình ngồi dậy, mặc bộ đồ ngủ mới. Sau khi đi vào phòng tắm rửa mặt, đi đến phòng khách vẫn không thấy bóng dáng của Lý Thanh Tễ đâu.


Chẳng lẽ ra ngoài rồi….


Anh thường xuyên phải ra ngoài đột xuất vì việc gì đó, cho nên Giang Nại cũng không suy nghĩ nhiều, muốn vào bếp lấy một ly sữa, lại phát hiện trong bếp có tiếng động.


Cô giật mình, đi vào trong mới nhìn thấy một bóng dáng.


Người cô vốn cho rằng đã ra ngoài bây giờ lại đang đứng trong bếp, trong tay cầm xẻng… chắc là đang rán trứng.


Giang Nại chưa bao giờ thấy anh mày mò làm gì đó trong bếp, bèn đi vào: “Anh đang làm gì vậy…”


Lý Thanh Tễ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại: “Dậy rồi à.”


“Em vừa mới dậy.” Giang Nại đứng bên cạnh anh, dụi dụi mắt: “Anh đang làm bữa sáng?”


“Ừm.”


“…. Sao anh lại tự làm bữa sáng?”


“Không phải tối qua đã hứa với em rồi sao?”


“Hả?” Giang Nại ngơ ngác nhìn anh: “Anh có hứa với em sao?”


Đêm qua Lý Thanh Tễ thì thầm gì đó bên tai cô, phần lớn là để dỗ dành cô, nhưng trong tình huống đó đầu óc cô rối loạn, hoàn toàn không thể nghe được cái gì.


Lý Thanh Tễ nói: “Đã hứa sẽ làm bữa sáng cho em, bổ sung chút thể lực cho em.”


Giang Nại: “…”


Tuy rằng cô không nhớ rõ anh đã từng nói những lời này, nhưng chủ đề “không có thể lực” này cô lại khắc sâu trong lòng.


Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu cô, tai cô lập tức nóng bừng.


“Anh, thật sự biết nấu ăn sao?” Cô hắng giọng, cố ý chuyển chủ đề.


Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô: “Không phải em ở bên ngoài khen anh đức hạnh à? Nếu anh không làm được thì em lại thành kẻ nói dối rồi.”


“Em đã nói đó là hiểu lầm rồi.”


“Vậy rốt cuộc em có ăn không?”


“Ăn, đương nhiên là ăn.” Giang Nại khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng than thở: “Đồ ăn do sếp làm, có thể không ăn sao?”


Lý Thanh Tễ vặn nhỏ lửa, lấy trứng bên trong ra, chuẩn bị một quả trứng khác: “Ra ngoài đợi đi.”


Giang Nại “ồ” một tiếng, lấy một chai sữa từ trong tủ lạnh ra, vừa mở vừa đi ra ngoài, đi đến cửa bếp, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại.


Ánh nắng buổi sớm rất vừa phải, xuyên qua cửa sổ phòng bếp ở bên cạnh rồi dừng lại trên người anh, mang theo một lớp ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng, khiến cả người anh cũng tràn ngập ấp áp.


Giang Nại dựa vào bàn nhìn người trước mặt, trái tim bỗng nhiên trở nên mềm mại một cách khó hiểu.


Cô không bao giờ nghĩ rằng bản thân và Lý Thanh Tễ sẽ có cảnh tượng như vậy.


Cô không ngờ mình lại thích cảm giác lúc này.


Mười phút sau, hai bữa sáng đã được làm xong, bưng ra ngoài.


Bữa sáng kiểu Tây được trình bày một cách tươm tất.


Sau khi ăn thử một miếng, Giang Nại có chút kinh ngạc: “Anh có thiên phú nấu ăn ư? Lần đầu tiên làm đã làm tốt như vậy rồi.”


Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Anh ở tuổi này rồi mà em còn cảm thấy đây là lần đầu tiên anh nấu ăn sao?”


“Nhưng anh là Lý Thanh Tễ, sao có thể tự mình xuống bếp… hơn nữa, em ở đây đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự nấu ăn.”


“Rất ít, nhưng không có nghĩa là sẽ không xảy ra.” Lý Thanh Tễ nói: “Ăn đi.”


Giang Nại đáp lại một tiếng, nhưng cũng không ăn ngay mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, thấy Lý Thanh Tễ nhìn sang, cô giải thích: “Em phải giữ lại bằng chứng, lỡ như sau này có ai nói anh không đức hạnh, em có thể cho người nọ xem bữa sáng anh làm.”


Lý Thanh Tễ hơi nheo mắt lại.


Giang Nại cất điện thoại: “Em nói đùa thôi, em giữ lại làm kỷ niệm, lần đầu tiên ăn bữa sáng do sếp làm.”


Lý Thanh Tễ cắt một miếng lạp xưởng: “Sao em không nói là kỷ niệm lần đầu tiên em ăn bữa sáng cho chồng em làm?”


Giang Nại khựng lại, không khỏi nhếch khóe miệng lên: “Ồ… Cũng có thể nói như vậy.”


Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô, cũng mỉm cười.


Bữa sáng có chút yên tĩnh nhưng rất đặc biệt, Giang Nại ăn sạch sẽ mọi thứ.


Sau khi ăn xong, hai người đều tự làm việc của mình.


Lý Thanh Tễ đi vào phòng sách, Giang Nại ngồi trên thảm kiểm tra email, sau khi làm xong thì rảnh rỗi không có gì làm, cô lại xem tivi một lát, mãi cho đến giờ ăn trưa cô mới đứng dậy đi tìm Lý Thanh Tễ, xem thử bữa trưa sẽ ăn cái gì.


Lý Thanh Tễ đang nghe điện thoại, Giang Nại cũng không đi vào phòng sách, cho đến khi anh cúp máy cô mới gõ cửa đi vào.


“Trưa nay ăn gì? Anh muốn ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn về?”


Lý Thanh Tễ: “Một lúc nữa Triệu Tư Nguyên sẽ đến đây, anh bảo cậu ấy mang đến luôn, em muốn ăn gì thì cứ nói với cậu ấy.”


“Vâng.”


Giang Nại lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Tư Nguyên.


“Giang Nại.”


“Hửm?”


“Em lại đây.”


Giang Nại vừa soạn tin nhắn vừa đi tới, Lý Thanh Tễ kéo cô ngồi lên đùi mình theo thói quen, sau đó nói: “Ngày hôm qua bên phía tổ chức hôn lễ đã gửi cho anh ba phương án, tối hôm qua anh quên đưa cho em xem, bây giờ em xem đi.”


Thái độ của Giang Nại đối với hôn lễ luôn là đơn giản nhất có thể, cô chưa bao giờ có bất cứ mong chờ nào vào chuyện này.


Nhưng lần này…cô lại không nhịn được xem một cách nghiêm túc.


Ba bản này đều là những phương án đơn giản nhất, nhưng địa điểm tổ chức lại khác nhau, phong cách cũng khác nhau.


Giang Nại ngồi trên đùi anh, hai chân gần như không chạm đất, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa, từng trang một được cô kéo qua.


“Thích cái nào?”


Giang Nại: “Ừm… phương án thứ hai phải ra nước ngoài, cái này có khả thi không? Có thể sẽ làm khó nhiều người lớn tuổi.”


Lý Thanh Tễ: “Em thích cái này sao?”


Giang Nại: “Em cảm thấy nhà thờ trên đỉnh núi rất đẹp, tầm nhìn cũng tốt.”


“Có thể.” Lý Thanh Tễ nói: “Người lớn đều khỏe mạnh, dùng máy bay riêng để đưa đón sẽ không quá cực khổ.”


Giang Nại: “Nhiều họ hàng như vậy, lại đi xa thế này, mọi người có thời gian chứ?”


Lý Thanh Tễ: “Có thời gian hay không là do tự bọn họ lựa chọn, nếu không đến, không phải em muốn ít người một chút sao?”


Giang Nại mỉm cười: “Cũng đúng.”


Cô đóng trang lại, quay đầu nhìn Lý Thanh Tễ: “Vừa rồi em đã bảo Tiểu Triệu mang đồ ăn cho em, nhưng vẫn chưa nói anh ăn gì, anh đã nói với anh ấy chưa?”


“Trưa nay anh không ăn cơm ở nhà.” Lý Thanh Tễ luồn ngón tay vào tóc cô, xoắn thành một vòng rồi thả ra: “Chiều nay anh sẽ đi thủ đô, có dự án đột xuất phải đến đó một chuyến.”


Giang Nại khựng lại, trong lòng chợt dâng trào cảm giác thất vọng không thể nhận ra: “Nhưng mấy ngày này không phải ngày nghỉ sao?”


Lý Thanh Tễ cười nói: “Có lúc nào anh nghỉ theo lịch của các em đâu?”


“Ồ…. được rồi.”


Lý Thanh Tễ: “Mấy hôm nay em muốn làm gì? Ra ngoài chơi với bạn sao?”


Giang Nại không thích ra ngoài chơi vào ngày lễ vì quá đông người, cho nên cô cũng không có ý định ra ngoài chơi: “Em đương nhiên phải ở nhà nghỉ ngơi rồi, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ dài mà.”


Lý Thanh Tễ ôm cô vào lòng: “Nếu ở nhà buồn chán quá, hay là đi theo anh đi?”


“Đi công tác với anh? Em điên rồi sao…” Giang Nại cười nói: “Với lịch trình bận rộn của anh, em sẽ làm trợ lý cùng anh chạy khắp nơi à? Hay là mốc meo ở khách sạn?”


Lý Thanh Tễ cũng cười, chuyến đi này quả thật sẽ rất bận rộn, anh cũng không biết khi nào thì bận xong, khi nào thì có thời gian rảnh.


Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên khi vừa rồi bản thân đã hỏi những câu này, dính chặt lấy nhau không phải phong cách hành động bình thường của anh.


“Được, vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa anh về rồi nói sau.”


“Vâng.”


Giang Nại nhảy xuống khỏi đùi anh, cô sợ nếu ngồi thêm nữa thì bản thân sẽ hối hận, sẽ bất chấp tất cả để theo anh đến thủ đô. Điều đó không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn khiến cô cảm thấy như thể bản thân không thể sống thiếu anh… thật sự quá đáng sợ.


Nửa tiếng sau, Triệu Tư Nguyên đến, mang theo bữa trưa cho cô.


Trong lúc cô đang ăn thì Triệu Tư Nguyên giúp anh đẩy hành lý ra ngoài trước, Lý Thanh Tễ đi vào phòng ăn: “Anh đi nhé.”


Giang Nại gật đầu.


Lý Thanh Tễ nhìn cô, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy cô rồi xoay người rời đi.


Giang Nại cúi đầu ăn một ngụm canh, nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay đầu nhìn lại, đương nhiên, không còn nhìn thấy gì nữa.


Sau một lúc im lặng, cô nói: “3.0, mở một bài hát đi.”


[Được thưa chủ nhân, ngài muốn nghe nhạc gì?]


Giang Nại xới cơm, nói: “Gì đó… náo nhiệt một chút?”


[Đang tìm kiếm cho ngài ——]


——


Giang Nại một mình ở nhà ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau cô nhận được điện thoại từ trong nhà gọi đến, nói mọi người trong nhà muốn ăn trưa cùng nhau, cho nên cô quay về nhà họ Giang.


“Aiza, mẹ à, con biết rồi, dạo này con không ra ngoài ăn chơi bừa bãi là được chứ gì? Đều nghe lời mẹ cả.” Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Giang Dao.


Sau khi Giang Nại đi vào phòng khách mới nhìn thấy trong phòng khách có rất đông người, ông nội bà nội, hai người anh trai, Giang Dao, còn có bố mẹ của bọn họ.


Hôm nay thực sự rất đông người trong nhà.


“Giang Nại, về rồi sao?” Bà nội là người đầu tiên nhìn thấy cô.


Giang Nại gật đầu, chào hỏi hai người lớn nhất, sau đó mới chào hỏi những người khác trong nhà.


“Lại đây ngồi đi.” Bà nội ra hiệu.


Giang Nại ngồi một mình trên ghế sô pha, cuộc trò chuyện trong phòng khách cũng vì cô đến mà tạm dừng một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, mọi người nhanh chóng nói tiếp.


“Dao Dao, con nên nhớ kỹ lời con đã nói, dạo này phải an phận ở công ty, nếu để mẹ bắt được con chạy đến quán bar nữa, xem thử mẹ có đánh gãy chân con không.” Mẹ Giang Dao tuy ngoài nói lời cảnh cáo, nhưng trong mắt lại tràn ngập dịu dàng chiều chuộng.


Quả nhiên Giang Dao nghe vậy cũng chỉ đáp qua loa lấy lệ: “Được rồi, nếu con ra ngoài chơi, mẹ cứ bảo bố cắt thẻ của con, như vậy cũng có thể áp chế con rồi đúng không?”


“Bố con chịu cắt mới là lạ đó.”


Bố Giang: “Haizz, em nói đúng, làm sao anh nỡ cắt.”


“Chỉ tại anh quá cưng chiều nó.”


“Chú Ba, danh hiệu cuồng con gái này của chú đã quá nổi tiếng rồi, không cần chối nữa.”


“Ha ha ha ha.”


……


Giang Nại im lặng ngồi đó, nghe mọi người nói cười.


Lúc nghe thấy mẹ Giang Dao nói chuyện, cô luôn nhìn thoáng qua bà ta….


Tuy rằng cô rất không thích Giang Dao, nhưng thật ra cô rất hâm mộ cô ta.


Bởi vì dù cô ta có phạm sai lầm lớn đến đâu, dù cô ta có tùy tiện thế nào, thì cô ta vẫn có gia đình đứng phía sau làm chỗ dựa.


Cô ta có thể mãi mãi vô tư tận hưởng tình yêu thương sâu sắc của bố mẹ cô ta, thứ mà cô không có được.


Tuy nói rằng là bữa cơm gia đình, nhưng Giang Nại lại không có cảm giác tồn tại.


Cô ở nơi này rất khó có được cảm giác ở nhà.


Ăn trưa xong cô trở về phòng.


[Em ăn cơm chưa?] Lý Thanh Tễ gửi tin nhắn đến.


Ánh mắt Giang Nại hơi sáng lên, cô nằm trên giường trả lời: [Vừa mới ăn xong, anh thì sao?]


Lý Thanh Tễ: [Anh đi ăn cơm với đối tác, vừa mới bắt đầu.]


Giang Nại: [Ồ… Có chuyện gì sao?]


Lý Thanh Tễ: [Không có gì.]


Giang Nại: [Vậy anh nhắn tin cho em làm gì]


Lý Thanh Tễ: [Không có việc gì thì không được nhắn tin cho em à?]


Giang Nại giật mình, không có việc gì đương nhiên cũng có thể nhắn…. Chỉ là cô cảm thấy rất bất ngờ. Dù sao, lúc trước mỗi lần Lý Thanh Tễ đi công tác, ngoại trừ lúc cất cánh và hạ cánh thì anh đều rất bận rộn, sẽ không nhắn tin cho cô.


Khóe miệng Giang Nại nhếch lên, cô nằm ngửa trên giường, giơ điện thoại lên trả lời: [Có thể chứ, sếp là lớn nhất, muốn gửi cái gì thì gửi cái đó.]


Lý Thanh Tễ: [Biết thì tốt.]


Giang Nại đáp lại bằng biểu tượng gấu trúc đang nhàn nhã lắc lư.


Lý Thanh Tễ: [Sắp bắt đầu rồi, em nghỉ ngơi trước đi.]


Giang Nại: [Ồ.]


Chỉ trong chốc lát, tâm trạng của Giang Nại đột nhiên trở nên tốt hơn, cô đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy ngâm nga một giai điệu rồi bật máy tính lên.


Buổi tối, mọi người vẫn ở đây cùng ăn cơm tối với hai ông bà cụ.


Trên bàn ăn cô cũng không nói nhiều, chỉ tập trung ăn cơm của mình, cho đến khi bà nội nói: “Giang Nại, ngày cưới của cháu và Thanh Tễ cũng đã chọn rồi, địa điểm cụ thể đã sắp xếp xong chưa?”


Giang Nại dừng đũa trả lời: “Vẫn chưa ạ, nhưng mà bên phía tổ chức đã nghĩ ra được vài phương án. Có lẽ bọn cháu sẽ chọn một nơi có phong cách, tổ chức một hôn lễ ngoài trời tương đối đơn giản.”


“Dù đơn giản đến mấy thì họ hàng và bạn bè đều sẽ đến. Hôn lễ của hai đứa là chuyện lớn của cả hai nhà, không phải chuyện của riêng hai đứa, cháu phải biết rõ điều này.”


Giang Nại: “Cháu biết ạ.”


Bà nội ừm một tiếng, bắt đầu bàn với ông nội về những người sẽ tham dự lúc đó.


Liên hôn với nhà họ Lý là một chuyện tốt nắm chắc trong tay, hai ông bà cụ nói chuyện vô cùng phấn khích.


Giang Nại cúi đầu, im lặng nghe bọn họ điểm qua vài cái tên.


Nói đến cuối cùng, bà nội nói thẳng: “Đến lúc đó lập danh sách sớm một chút, xác định số lượng rồi gửi thiệp mời.”


“Vâng.” Giang Nại dừng lại, rồi nói: “Bà nội, đến lúc đó cháu muốn mẹ cháu cũng đến.”


Giang Nại biết nói ra lời này sẽ nhận lại sự lạnh lùng, nhưng cô vẫn nói ra.


Bởi vì đây là điều cô đã suy nghĩ từ lâu, nếu bây giờ không nhắc đến thì sau này cũng sẽ nhắc.


Quả nhiên, bàn ăn lập tức rơi vào im lặng.


Giang Dao liếc cô một cái, rõ ràng lúc hai ông bà cụ đang vui vẻ thì cô lại phá hỏng cuộc vui, cô ta như cười như không ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.


Giang Viễn Đào đặt đũa xuống: “Cháu và cô ta đã sớm không còn quan hệ mẹ con nữa, cháu là cháu gái của nhà họ Giang chúng ta, không phải của cô ta. Những người sẽ tham dự hôn lễ này đều là nhân vật có mặt mũi, cháu cảm thấy cô ta dùng thân phận gì để xuất hiện?”


Giang Nại: “Cháu không phải từ khe đá chui ra, đương nhiên bà ấy sẽ dùng thân phận là mẹ cháu để xuất hiện. Cháu kết hôn mà không có bố mẹ tham dự, mọi người cảm thấy thích hợp sao?”


“Đương nhiên là thích hợp! Ông bà không thừa nhận cháu còn có mẹ, lúc cô ta đưa cháu về đây cũng coi như đã cam chịu không phải là mẹ của cháu nữa.”


“Lúc đó bà ấy cũng không còn cách nào —”


“Đúng, cô ta không còn cách nào để nuôi sống cháu, cũng không còn cách nào nuôi sống chính cô ta, cho nên mới đưa cháu trở về nhà họ Giang.” Giang Viễn Đào nói: “Mà ông bà đã nuôi sống cháu, nuôi sống cô ta. Giang Nại, cô ta biết cảm kích hơn cháu, sẽ biết không nên gặp cháu, không nên đến làm bẻ mặt nhà họ Giang.”


Giang Nại hít một hơi thật sâu: “Ý của ông là cháu muốn mẹ cháu đến tham dự là mất mặt, là vô ơn ạ? Nếu phải nói như thế, vậy thì ông nội, bây giờ cháu trả ơn còn chưa đủ sao? Lúc trước ông không nói một lời đã để cháu liên hôn, lợi ích mà cháu mang lại cho mọi người vượt xa công sức mọi người bỏ ra để nuôi sống mẹ con cháu rất nhiều.”


“Cháu —”


“Xem như nể mặt cháu đã mang lại lợi ích cho nhà họ Giang, cũng nên để bà ấy đến tham dự hôn lễ chứ ạ.”


Giang Viễn Đào bị lời nói của cô làm nghẹn họng, vô cùng tức giận: “Cháu muốn cô ta tham dự hôn lễ với tư cách là bậc cha mẹ là chuyện tuyệt đối không thể!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.