Nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, một tay chống đầu, Giang Thiện vuốt vuốt điện thoại di động trên tay mình.
Nên gọi điện hay không?
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của tài xế Lôi.
Từ ngày lưu số của anh ta đến nay đã một tuần lễ, trong thời gian này mặc dù Giang Thiện cũng có ra ngoài xã giao làm ăn, nhưng đều là tài xế riêng đưa đón, làm cho hắn cảm thấy tuần này không thú vị chút nào.
Hôm nay đã có cơ hội, nhưng đối phương hơi khó chơi cho nên Giang Thiện cảm thấy do dự, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ quấy rầy đối phương đến nửa đêm. Điều này là nguyên nhân chính làm cho Giang Thiện không hạ quyết tâm để Lôi Hạo tới đưa đón mình.
Giang Thiện tin tưởng chỉ cần mình mở miệng, chắc chắn Lôi Hạo sẽ đáp ứng, thế nhưng muốn tài xế Lôi bồi mình lúc có lúc không, còn phải đợi đến nửa đêm thì hơi quá đáng. Mặc dù Lôi Hạo là tài xế, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất đúng giờ, không nói đến chuyện ảnh hưởng đến anh ta nghỉ ngơi, nửa đêm bắt anh lái xe sẽ khá mệt nhọc, Giang Thiện rất do dự.
Nhưng mà...
Một tuần lễ nay, thật sự rất vô vị mà...
Giang Thiện kẽ cong khóe miệng, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, nhìn vừa phong tình vừa nguy hiểm, ngoại trừ việc sẽ ảnh hưởng đến tài xế Lôi nghỉ ngơi, gọi anh đến bên mình là một cơ hội tiếp cận Lôi Hạo hoàn hảo.
Nếu là cơ hội, làm gì có đạo lý bỏ qua.
Ngón tay khẽ động, màn hình điện thoại trên tay hiển thị cuộc gọi đi.
Không vang bao lâu, điện thoại đã có người bắt máy, giọng Lôi Hạo vừa lớn lại mang theo sự gợi cảm riêng của đàn ông trưởng thành vang lên: "Alo? Ai vậy?"
Nghe giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ trong điện thoại di động, tâm tình Giang Thiện tốt lên, hắn trả lời: "Chào anh, tài xế Lôi, tôi là Giang Thiện."
"A... Anh khoẻ..." Dường như cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, Lôi Hạo vừa trả lời vừa hơi mờ mịt.
"Không biết cựu tài xế Lôi có còn nhớ tôi không?" Giang Thiện cong miệng cười, giả vờ lơ đãng thăm dò.
"Đương nhiên nhớ kỹ anh..." Mới gặp hai lần đã lấy áo vest của người ta, không nhớ rõ mới lạ, huống chi coi như không nói tới chuyện lấy quần áo, Giang Thiện chính là kiểu người chói loá làm cho người khác đã gặp qua là không quên được.
"Trước đó có hẹn với tài xế Lôi rằng về sau tôi cần người thì có thể tìm anh đúng không." Giọng nói Giang Thiện mang theo ý cười hỏi.
"Đúng như thế." Nhưng ông đây không nghĩ tới chuyện hắn sẽ gọi...
"Thế không biết buổi tối hôm nay tài xế anh có rảnh hay không?"
"Hôm nay tôi không bận chuyện gì."
"Đã như thế, thì phiền cựu tài xế anh đêm nay có thể đưa đón tôi được không? Khoảng tám giờ tối anh đến chung cư Kim An chở tôi. Mặt khác, hôm nay khác với mọi ngày, cho nên cũng hi vọng buổi chiều anh nên ngủ trước một chút sẽ tốt hơn." Giang Thiện tận lực dùng giọng điệu như đang giải quyết công việc chung, để cho cái người thoạt nhìn như hào phóng kỳ thật lại vô cùng phòng bị người lạ kia thả lỏng. Chỉ cần biểu hiện chăm chú nghiêm túc, khẳng định đối phương sẽ đỡ nơm nớp lo sợ khi nghe mình nói, đồng thời còn thêm tin tưởng mình.
Huống chi Giang Thiện còn là bậc thầy nhìn người.
Đây cũng là do Giang Thiện cảm thấy Lôi Hạo rất thú vị, dễ hiểu và dễ dụ...
"Vậy, vậy buổi chiều hôm nay ông đây không làm mà sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi, đến tối rồi đi chở anh." Quả nhiên, nhờ điệu bộ giải quyết việc chung của hắn, Lôi Hạo đã không còn lo nghĩ nhiều, hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Giang Thiện.
"Ngoài ra còn có một việc, không biết tài xế Lôi có để ý hay không..." Giang Thiện nói lấp lửng, muốn làm cho Lôi Hạo tò mò.
Hắn nói như vậy, ai còn có thể không thức thời tiếp lời hắn.
Quả nhiên tài xế Lôi cũng không ngoại lệ: "Anh nói chuyện gì vậy, không nói làm sao tôi biết có để ý hay không."
Khó trách Giang Thiện lo lắng Lôi Hạo sẽ để ý, xem xét ở một góc độ nào đó thì lời nói này xác thực hơi đả thương người, nghĩ lệch đi một xíu liền cảm thấy hắn đang xem thường người ta. Muốn ông đây đi đón, còn cố ý nói mình lái xe của hắn, có xe xịn, hắn không biết tự mình lái à! Ông đây lái xe taxi thì làm sao, xe taxi cũng có bốn bánh cũng dùng xăng dầu vậy. Xem thường thì đừng có tìm tôi!
Không thể nói Lôi Hạo khó có một lần gặp phải dạng người nhìn qua thì như nhân sĩ chính nghĩa với nụ cười sáng lạn nhưng thật ra trong lòng nghĩ gì lại rất khó thấu. Anh lại hào phóng không chút tâm cơ, cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp ai nói gì cũng bình thường, có địch ý hay không cũng chẳng phân biệt được.
Khi Lôi Hạo nghe lời nói của Giang Thiện, kỳ thật trong lòng cũng có chút khó chịu, cảm giác bị ghét bỏ xem thường cũng chợt lóe lên, nhưng mới nãy cũng đã nói, tài xế Lôi có lòng dạ rộng rãi, biết cách trấn an mình, đồng thời làm cái gì cũng có thể đứng ở lập trường người khác mà nghĩ.
Anh có thể hiểu được đứng ở vị trí của Giang Thiện, động một chút là làm ăn tới mấy trăm mấy ngàn vạn, hắn không chỉnh chu mặt nào, những ông chủ khác liền xem thường ngay. Đang nói chuyện hợp tác làm ăn mà mang thái độ này, dĩ nhiên càng khó thành công.
Anh có thể nói người có năng lực thật sự thì những thứ râu ria này không phải là vấn đề, nhưng Giang Thiện rõ ràng vừa có năng lực lại có điều kiện làm sao phải vì chút râu ria ấy mà bị khinh thường?
Tài xế Lôi thật sự đã giúp Giang Thiện tìm xong hết lý do, đúng là suy nghĩ nhiều quá...
"... Vậy thì tốt, phiền tài xế Lôi rồi. Thế buổi tối gặp, tôi cũng không muốn nói nhiều." Giang Thiện ngập ngừng một chút mới nhu hòa nói lời tạm biệt, kết thúc lần đầu trò chuyện qua điện thoại của hai người.
"Gặp lại."
Lôi Hạo ngồi trong xe vẫn còn sững sờ nhìn màn hình điện thoạicủa mình, thẳng đến lúc cúp điện thoại còn cảm thấy choáng váng. Anh không nghĩ tới một cuộc điện thoại đến đã làm mình mơ mơ hồ hồ nhận việc làm thêm như vậy, kỳ thật là anh không ngờ Giang Thiện sẽ thật sự gọi cho mình.
Đã một tuần lễ Lôi Hạo đi ngang qua khu chung cư Kim An nhưng không hề gặp Giang Thiện, vốn cho là bọn anh sẽ không còn có cái gì gọi là hữu duyên, ngoài ý muốn Giang Thiện lại đột nhiên gọi điện thoại hẹn mình.
Đồng ý tiếp nhận việc này, Lôi Hạo cũng đóng bảng chỉ xe mình còn trống chỗ, lái xe về nhà chuẩn bị ngủ bù.
Nghe ý tứ của Giang Thiện, Lôi Hạo nghĩ hôm nay mình sẽ ngốc đến nửa đêm, thật lâu rồi anh không làm việc về đêm, cũng xác thực cần trở về ngủ bù, miễn cho ban đêm tinh thần không tốt. Làm một người tài xế, điều khiển lúc mệt nhọc hay say rượu đều là tối kỵ.
Huống chi tài xế, không chỉ chịu trách nhiệm với an toàn của bản thân mà còn gánh chịu lấy sinh mệnh của người khác.
Về đến nhà, chỉnh đồng hồ báo thức xong, Lôi Hạo nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, đã quen làm việc và nghỉ ngơi bình thường, đột nhiên bảo anh đi ngủ giờ này, đơn nhiên sẽ ngủ không được.
Nhìn lên trần nhà, trong đầu Lôi Hạo đột nhiên hiện lên mặt Giang Thiện.
Vừa lóe lên một cái, Lôi Hạo không cách nào xua tan được, cứ như vậy mà nhớ tới Giang Thiện.
Nhớ tới một gương mặt ôn hòa lại rất đẹp trai, nhớ tới cặp mắt phảng phất đầy tràn đầy nhựa sống xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, nhớ tới cách hắn mặc áo vest màu hồng phấn làm toàn thân phát ra sự ưu nhã cao quý như công tử nhà giàu phong lưu, nhớ tới lúc hắn nói chuyện với anh luôn luôn dùng giọng điệu ôn hòa, cho dù là khi đùa giỡn anh...
Trên thế giới tại sao lại có người ưu tú như vậy...
Nghĩ đi nghĩ lại, tài xế Lôi cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Về sau, khi Lôi Hạo thấy rõ con người thật của Giang Thiện, lại nhớ tớ ấn tượng của mình đối với Giang Thiện lúc trước, liền cảm thấy mình đúng là mắt chó đui mù, làm sao có thể nhìn tên cầm thú như thế thành ra ôn hoà tao nhã chứ.
Khoác lớp vỏ bọc dịu dàng thì cầm thú vẫn là cầm thú, có hoàn mỹ đến đâu ưu tú thế nào thì vẫn cứ là cầm thú mà thôi.