*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuông vào tiết vang lên, mọi người im lặng ngay lập tức. Đây chính là tư chất của sinh viên Sùng Văn, rất có tính kỷ luật, phòng học to như vậy thoáng chốc chẳng còn tiếng động gì nữa.
Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi từ cửa phòng học vào. Anh cao gầy, tóc vuốt hết ra sau, đeo mắt kính, phong thái hào hoa phong nhã. Trông hệt như học giả ở những thời đại trước.
Sau khi vào, thầy bước thẳng lên bục, mỉm cười nhìn một vòng xung quanh lớp học.
Sùng Văn có ba điểm đặc biệt, đầu tiên là kiến trúc cổ xưa, thứ hai là kiểu cách lớp học, cuối cùng là thầy cô cực kì cá tính.
Về kiến trúc cổ kính thì không cần phải bàn. Phòng học ở Sùng Văn có cấu trúc lục giác, nghe nói bầu không khí trong kiểu phòng này mới có thể tinh chiết đặc tính của mỗi sinh viên. Đồng thời nó có thể hòa hợp được sinh viên, giảng viên, ngôn từ, ý tưởng. Gia tài lớn nhất của Sùng Văn chính là những người trong công tác giảng dạy, không chỉ có tầm mà còn có tâm, có nét chấm phá riêng.
Thầy giáo cười tủm tỉm, đẩy gọng kính lên, bắt đầu chào hỏi: “Tôi là Hạ Chuẩn, nếu không có gì thay đổi thì người song hành với các em suốt 4 năm ở đây sẽ là tôi”.
Phần Kiều nghe La Tâm Tâm thấp giọng nhiều chuyện: “Nghe nói thầy của chúng ta là tinh an trong tinh anh[1], tính tình thẳng thắn, bao nhiêu khóa sinh viên đã nhắc về thầy ấy rồi. Ai cũng mồm chữ O, miệng chữ A sau khi học một lớp lịch sử của thầy”.
[1]: gốc là đại ngưu, một ngôn ngữ mạng nhằm miêu tả những người nổi bật, vượt trội trong một lĩnh vực nào đóNói chuyện trên trời dưới đất một hồi, chỉ có mấy câu ít ỏi mà Hạ Chuẩn đã quen mặt các sinh viên ngồi phía dưới. Khoảng cách xa vời giữa thầy và trò đã được kéo lại gần không ít. Thầy cũng chẳng nói thêm gì nữa, để sinh viên bắt đầu tự giới thiệu.
Sinh viên từ khắp nơi đổ về, vì vậy tiết mục này như một bức tranh đầy màu sắc. Tiếng cười không ngớt vang vọng từ giảng đường.
Đến lượt Phần Kiều, tay cô rịn đầy mồ hôi, trong lòng tràn ngập lo lắng. Cô nắm chặt ngón tay cái trong lòng bàn tay, trấn an bản thân đi từng bước lên bục. Phần Kiều cố không biểu hiện bất kì điều gì, nhất định phải bình tĩnh.
“Xin chào mọi người, mình là Phần Kiều” – Cô lấy phấn, viết lên bảng đen hai chữ tên mình. Trong lúc mọi người tưởng cô còn nói gì nữa thì cô đã cúi đầu chào, bước xuống bục.
“Ngắn gọn, lạnh lùng như vậy sao?” – Phần Kiều nghe có người nói nhỏ sau lưng, không ai biết chỉ có vậy thôi mà lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng cực độ.
Phần Kiều lẳng lặng trở về chỗ, ngẩng đầu lên, cô thấy Hạ Chuẩn nhìn cô đầy khích lệ, cứ như đã nhìn thấu sự căng thẳng trong tâm can cô. Phần Kiều lấy khăn giấy lau khô tay.
Lớp cũng không có bao nhiêu sinh viên, giới thiệu một hồi cũng hết, Hạ Chuẩn sắp xếp chuyện huấn luyện quân sự. Khóa huấn luyện kéo dài nửa tháng, cần đến doanh trại. Hành lý tự chuẩn bị, ngày hôm sau đúng bảy giờ sẽ tập hợp tại sân vận động trường, sau khi ổn thỏa sẽ xuất phát bằng xe buýt. Tiếp đó, Hạ Chuẩn bảo sinh viên ngồi bàn đầu lấy đồng phục huấn luyện trong hai thùng lớn, phát cho mọi người.
Trang phục huấn luyện được phát theo size mọi người đã đăng kí khi làm thủ tục nhập học, buổi gặp mặt đầu năm cũng kết thúc sau khi phát xong. Hạ Chuẩn mỉm cười, ôn tồn dặn dò: “Tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt nhé”.
Nhìn nụ cười kia, bỗng mọi người rùng mình một cái, lại thêm sợ hãi kỳ huấn luyện quân sự đang “đón chờ”.
......
Sáng hôm sau Phần Kiều dậy rất sớm, sau khi đánh răng rửa mặt, thay quân phục huấn luyện xong, vẫn chưa đến sáu giờ.
Cũng không còn cách nào, mỗi lần nghĩ đến kỳ huấn luyện quân sự này, Phần Kiều có hơi nôn nao. Phải liên tục huấn luyện cùng những người lạ mặt trong một tuần, hơn nữa không được gặp Cố Diễn.
Trong phòng khách lặng như tờ, chỉ có vài tiếng động trong phòng bếp, là người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng. Chờ mãi vẫn không thấy Cố Diễn xuống nhà, Phần Kiều chạy đùng đùng một mạch lên tầng, đến trước phòng anh, gõ cửa.
“Cố Diễn......” – Phần Kiều gọi hai lần, vẫn không có ai trả lời. Phần Kiều lại gõ tiếp: “Cố Diễn! Cố Diễn! Cố Diễn!”.
Lần này cửa phòng bất thình lình mở ra, Cố Diễn vẫn mặc áo choàng tắm, nước nhỏ tong tong từ mái tóc ướt sũng. Dưới lớp áo choàng ẩn hiện cơ ngực cường tráng, Phần Kiều chỉ đứng đến ngực anh, vì vậy vẻ đẹp hùng tráng ấy lọt vào mắt Phần Kiều. Mũi cô nóng lên, nhanh chóng ngước lên nhìn mặt Cố Diễn.
Vừa tắm xong nên vài giọt nước vẫn đọng trên hàng mi dài của anh, sống mũi sắc nét, khóe môi cong lên, đôi mắt hai mí sâu thẳm ấy càng quyến rũ như một nhát tận tim. Phần Kiều chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh, trong ấn tượng của cô, anh luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đến mỗi cái nút áo, nghiêm cẩn và khắc chế.
Phần Kiều biết mình vô lý, nén giọng gọi: “Cố Diễn….”.
“Có chuyện gì?” – Cố Diễn không biết làm sao, vuốt chân mày.
“Giờ này vẫn chưa thấy anh dậy, em sợ anh quên mất hôm nay phải đưa em đến trường” – Phần Kiều cúi đầu lẩm bẩm, tay cũng xoắn xuýt sau lưng, vạt áo xộc xệch.
“Phần Kiều, vẫn chưa đến sáu giờ” – Cố Diễn trả lời, hơi buồn cười. “Em thấy tôi thất hứa với em bao giờ chưa?”.
Đúng là chưa từng, nhưng lần này vắng nhà một tuần, tưởng tượng đến đây Phần Kiều không chịu được sự bất an, muốn gặp anh càng sớm càng tốt.
“Được rồi” – Cố Diễn làm sao hiểu được tâm tư của Phần Kiều. “Em vào đi”.
Lần đầu tiên Phần Kiều vào phòng ngủ Cố Diễn. Phòng anh theo phong cách tối giản hiện đại, chỉ có ba gam màu chính: xanh đen, trắng, xám.
Cố Diễn vào phòng thay quần áo, Phần Kiều ngồi đợi anh ở bàn làm việc. Dù đây là phòng ngủ nhưng phần lớn diện tích vẫn là chiếc bàn chất đầy văn kiện này, nhưng vẫn được phân loại đâu ra đấy.
Tài liệu là của mấy ngày gần đây, xấp dày nhất là của hôm qua, Phần Kiều nghĩ anh mới phê duyệt đây thôi. Cô sờ vào đèn bàn, quả nhiên vẫn còn nóng, chứng tỏ nó chỉ mới được tắt.
Phần Kiều bỗng nhiên cảm thấy áy náy, Cố Diễn bận rộn như vậy cô còn chuốc thêm phiền toái cho anh. Phần Kiều vẫn có thể đi một mình mà….Cô cúi đầu, vặn vẹo tay, trong lòng thấp thỏm.
Cố Diễn bắt gặp cô gái nhỏ đang ngồi lặng lẽ ngay bàn làm việc, nhìn lướt qua có hơi phiền muộn.
“Có chuyện gì vậy?” – Cố Diễn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói sáng rõ, gợi mở người ta trả lời.
“Cố Diễn, em đi một mình được, anh không cần đi với em nữa….” – Phần Kiều cúi gằm.
Cố Diễn đã thay áo vest, khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, tóc được chải gọn ghẽ ra sau, không biểu hiện một chút mỏi mệt nào. Nếu không phải vừa nhìn thấy, Phần Kiều chắc sẽ không tin anh đã một đêm không ngủ.
Cố Diễn dọn dẹp văn kiện, ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao?”.
Sống mũi Phần Kiều cay cay: “Vẫn là em mang thêm phiền đến cho Cố Diễn, rõ ràng Cố Diễn đã bận đến vậy rồi…..”.
“Phần Kiều, ” – Cố Diễn dở khóc dở cười cắt ngang lời cô: “Không có em thì tôi sẽ rảnh rang hơn sao? Có em hay không tôi vẫn bận rộn vậy thôi”. Cố Diễn nhẹ nhàng vuốt tóc Phần Kiều: “Sau này muốn gì em hãy hỏi thẳng tôi, đừng suy nghĩ lung tung như thế”.
Phần Kiều vẫn không ngẩng đầu lên, Cố Diễn không biết làm gì, anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Phần Kiều, nhìn tôi”.
Con ngươi như hố sâu, Phần Kiều nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó.
“Có phải em cảm thấy mình rất phiền, đúng không Phần Kiều?”.
Phần Kiều chua xót, không phải vậy sao? Cô luôn là gánh nặng, đem biết bao rắc rối đến cho người khác.
“Không phải.” – Cố Diễn kiên định nhìn Phần Kiều, cảm nhận được sức lôi cuốn kì lạ từ ánh mắt anh, “Ý nghĩa của người nhà vốn là giúp đỡ nhau, em cảm thấy mình là gánh nặng của người nhà mình sao?”.
Cố Diễn hoàn toàn nghiêm túc, dường như Phần Kiều cũng bị thuyết phục. Cô cắn môi, lắc lắc đầu.
“Bây giờ, chúng ta là người một nhà, Phần Kiều”.
......
Trên đường đến trường, Phần Kiều nghĩ mãi về câu nói này, lồng ngực căng tràn như có gì đó lấp đầy.
“Cố Diễn......”
“Gì vậy?” – Cố Diễn đang cúi đầu xem văn kiện, ánh ban mai chiếu những tia lấp lánh lên sườn mặt anh, tổng thể rất ôn hòa.
Bỗng dưng Phần Kiều nổi ý nghịch ngợm, cô mạnh dạn giơ tay che mắt Cố Diễn.
“Phần Kiều!” – Cố Diễn cau có răn đe.
Phần Kiều biết chắc Cố Diễn không tức giận, một chút cũng không, cô vẫn giữ nguyên tay trên mắt anh. Đôi mắt cong cong nhiễm ý cười: “Cố Diễn! Thầy cô dặn đọc sách khi đi xe sẽ không tốt cho mắt”.
Cố Diễn bật cười: “Thầy cô còn bảo trẻ nhỏ không được kén ăn, sao em không nghe theo?”
Phần Kiều bĩu môi, ủ rũ thả tay xuống.
Xe đột nhiên giật xóc, xe Cố Diễn chạy rất êm, ít khi nào gặp phải trường hợp này. Phần Kiều ngồi không vững nên ngã vào lòng anh, trán đập vào cằm Cố Diễn.
Khoảng cách kéo gần, Phần Kiều ngửi được mùi hương tươi mát từ người anh.
“Phần Kiều......” – Cố Diễn bất lực: “Cằm tôi bị em đập vỡ rồi….”.
Mặt Phần Kiều đỏ bừng, ngồi bật dậy, trên vầng trán trơn bóng vẫn còn nguyên dấu hằn đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng ngần.
“Làm sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ?” – Cố Diễn không biết nói gì, trong mắt toàn là ý cười.
......
Phần Kiều chạm vào vết hằn từ cằm Cố Diễn, cô hài lòng đi đến sân vận động tập hợp.
Thân phận của Cố Diễn không thích hợp xuất hiện ở Sùng Văn, vì vậy sau khi đến cổng trường, Lương Đặc đưa Phần Kiều vào trong. Mọi người hầu như đã đến hết rồi, tất cả đang đứng theo lớp.
Phần Kiều tìm lớp mình trong đám đông, một lần nữa La Tâm Tâm giơ tay thật cao, vẫy về phía cô: “Phần Kiều! Bên này!’ – Phần Kiều khẽ cười, đi đến bên cô bạn.
Sau một đêm, La Tâm Tâm vẫn tươi vui như vậy, nói chuyện với Phần Kiều như tép nhảy, nói mãi chưa ngừng được. Thật ra Phần Kiều chẳng nghe lọt tai chữ nào, suy nghĩ cô mải tung tăng về phía chân trời nhưng biểu hiện vẫn tập trung nghe.
Người chị em luôn luôn lắng nghe này rất thích hợp trở thành bạn của cô!
La Tâm Tâm tự kết luận trong lòng, miệng càng nói hăng hơn, quyết tâm kéo Phần Kiều vào cuộc trò chuyện này.
Đúng bảy giờ, Hạ Chuẩn dẫn toàn bộ sinh viên xuất phát từ cửa đông lên xe buýt đến doanh trại.
Tất cả sinh viên đều mặc quân phục huấn luyện, ai ai cũng nôn nao, trong xe còn hơi ầm ĩ. Phần Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc Cayenne[2] màu đen vẫn ở nguyên chỗ khi cô bước xuống khi nãy.
[2]: Xe Porsche Cayenne tầm 4.27 tỷ VNĐÁnh mắt Phần Kiều không thể ngừng nhìn về phía cửa kính ghế sau, kính xe đã kéo lên nên Phần Kiều không thấy được gì. Vậy mà cô cứ bướng bỉnh nhìn mãi về phía đó.
“Cậu đang nhìn vậy?” – La Tâm Tâm đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng cười hỏi Phần Kiều.
Phần Kiều quay lại, vừa định trả lời thì nghe La Tâm Tâm kinh ngạc reo lên: “Xem kìa! Là Cố Diễn!”. La Tâm Tâm nhộn nhạo: “Là đàn anh Cố Diễn phát biểu ở lễ khai giảng, anh ấy đang đi chung hướng với tụi mình! Trời ơi, đẹp trai thật đó!”.
Phần Kiểu ngoảnh ra sau, đúng là cửa sau chiếc Cayenne đã hạ kính xuống, có thể thấy được nửa đầu. Cố Diễn hướng về phía cô, ánh nhìn dịu dàng khích lệ.
Tâm trạng Phần Kiều trong phút chốc rạng rỡ hơn hẳn.