Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 69



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chưa tới giờ nên khách khứa vẫn chưa có mặt.

Phần Kiều dạo chơi nghịch tuyết một hồi, cảm giác hơi lạnh nên chạy tà tà đến viện chính, sẵn chạy bộ luôn.

Vài người làm đang quét dọn tuyết, Phần Kiều chạy thẳng vào, vì không ngăn kịp nên cô trượt chân, ngã dúi vào một lồng ngực ấm áp vững chãi.

Không mùi thuốc lá, thơm tho tươi mát, Phần Kiều không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

“Cố Diễn!” – Đuôi mắt cô cong lưỡi liềm, ôm chặt Cố Diễn không buông.

“Kiều Kiều, đi đứng cẩn thận chứ”.

Phần Kiều đứng thẳng dậy, bĩu môi hờn mác: “Em biết rồi, do hôm nay đường trơn mà”. Nghĩ thế, Phần Kiều lại hứng khởi: “Cố Diễn, hôm nay tuyết rơi, chúng ta có thể đắp người tuyết!”.

Phần Kiều đã cởi bao tay từ khi nào, mười ngón tay trắng nõn đông cứng đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: “Ở Vân Nam tuyết chưa từng rơi nhiều vậy đâu, nó đã tan chảy ngay khi chạm đất. Sách giáo khoa viết tuyết phương bắc có thể đắp được cả người tuyết, trước đây em ngưỡng mộ lắm….”.

Cố Diễn đặt bàn tay lạnh cóng vào lòng bàn tay mình, nắm chặt: “Ăn mặc phong phanh thế này rồi đắp người tuyết sẽ bị ốm”.

Thừa hưởng từ Cao Lăng nên Phần Kiều rất đỏm dáng, cô không thích mặc dày nhưng thể trạng lại dễ ốm. Phần Kiều không biết Cố Diễn lo lắng cho mình đến mức nào khi bước vào mùa đông.

Hôm nay Phần Kiều mặc áo khoác len màu xanh nhạt, đường nét cắt may đẹp tinh nhưng mỏng manh. Cô không dám cãi lời Cố Diễn, nếu không anh sẽ bảo cô về lầu Cẩm Vinh khoác thêm áo.

......

Buổi họp mặt này là năm Phần Kiều thu hoạch được nhiều lì xì nhất cuộc đời, nhiều đến mức mặt cô đỏ như phong bao ngày Tết. Vì ngay ban đầu Phần Kiều không nhận ra chú này, cô kia, bác nọ là ai, may nhờ Lương Đặc đứng phía sau nhắc nhở nên Phần Kiều mới xưng hô đúng tên họ. Lần vừa đến Đế Đô, trợ lý Lương đã đưa một tập tài liệu kèm hình ảnh, anh không hề hay biết Phần Kiều đã lãng quên nó ở xó xỉnh nào.

Tận khi bữa ăn bắt đầu thì không ai nói chuyện với Phần Kiều, cô thoáng thở nhẹ nhõm, tìm tòi trong đám người một phen rồi quay sang thấp giọng hỏi Lương Đặc: “Cố Dự Minh không về nước ăn Tết sao?”.

Lúc trở lại Đế Đô, Phần Kiều có kể chuyện ngày đó với Cố Diễn, Cố Dự Minh cũng không nói gì quá đáng. Nghe xong Cố Diễn gật đầu, Phần Kiều vốn nghĩ Cố Dự Minh có thể quay về, nhưng hôm nay không thấy cô ta đâu.

Lương Đặc nhỏ giọng đáp lời: “Cô Cố Dự Minh đã hoàn thành khóa học,có điều hôm nay cô ấy chưa đến” – Nghĩ ngợi một lát, anh nói thêm. “Tiệc tân niên phải quá trưa mới kết thúc, nếu cô Phần Kiều cảm thấy chán thì có thể không tham gia giống cô Cố Dự Minh”.

“Thật sao?” – Hai mắt Phần Kiều sáng rỡ.

“Đương nhiên rồi”.

Phần Kiều kiểm tra sảnh chính, đúng là những cháu chắt cỡ tuổi cô không xuất hiện, tất cả đều thống nhất buổi họp mặt buồn tẻ cực nên thôi khỏi đến.

Phần Kiều rục rịch đánh bài chuồn, tình cờ vừa ăn xong thì La Tâm Tâm gọi rủ cô đi hội đền chùa.

“Đi đi! Kiều Kiều, xin cậu đó, mình chỉ còn mình cậu thôi. Hội đền chùa[1] vui lắm”.

[1]:



“Lí Dương đâu? Cãi nhau với cậu ấy à?”.

Nghe đến hai chữ đó, La Tâm Tâm thay đổi 180 độ tức khắc, cô tức giận: “Đừng nhắc cái tên khốn kiếp đó với mình nữa, bây giờ mình không muốn gặp cậu ta”.

Không biết vì sao La Tâm Tâm và Lí Dương hục hặc.

Phần Kiều cúp máy, cô nghĩ ngợi, sau đó cất điện thoại vào khoác, bước đến vài bước tới sau lưng Cố Diễn.

Cố Diễn đang nói chuyện với người khác, Phần Kiều kiên nhẫn đợi anh nói xong mới kéo góc áo: “Cố Diễn…..”

Cố Diễn quay lại, Phần Kiều ngượng ngùng giơ tay giấu sau lưng, ngại ngùng: “Em ra ngoài chơi được không?”.

Lời nói vừa thốt hệt như cô bỏ mặc Cố Diễn ở đây chịu khổ rồi ung dung thoải mái chơi đùa, hơi áy náy thật.

Cố Diễn không ngạc nhiên lắm, bữa tiệc này đối với Phần Kiều quả thực vừa buồn tẻ vừa ngượng ngập không chịu nổi. Anh vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, hỏi: “Đi với La Tâm Tâm đúng không?”.

“Dạ” – Phần Kiều gật gật đầu. “Cậu ấy hẹn em đi hội chùa”.

“Vậy em đi đi” – Cố Diễn suy nghĩ giây lát rồi đồng ý, tuy nhiên vẫn dặn dò Phần Kiều: “Hội chùa đông đúc, em nhớ chú ý an toàn”.

Dặn dò xong, anh gọi Lương Đặc đến chuẩn bị ổn thỏa. Vì thế khi Phần Kiều ra khỏi cửa, ngoài Lâu Thanh còn vài người nữa.

Một lượng lớn người di cư từ những tỉnh thành khác đến Đế Đô sinh sống nên mọi người thường trở về nhà mỗi dịp năm mới, thành phố bây giờ ngược lại vắng tanh.

Dãy trung tâm thương mại cũng không náo nhiệt như mọi khi, Địa Đàn[2] là một quang cảnh hoàn toàn khác, giá gửi xe tăng vọt theo cấp số nhân nhưng quan khách vẫn lấp kín chỗ.

[2]: Địa Đàn được xây dựng năm Gia Tĩnh (1530) ở ngoài An Định Môn, là nơi Hoàng đế hai triều đại nhà Minh và nhà Thanh mỗi năm vào Hạ chí đến cúng tế thổ địa, là một trong bốn đàn lớn của Bắc Kinh. Ba đàn còn lại là: Thiên Đàn (lớn nhất) phía Đông Nam, Nhật Đàn phía Đông và Nguyệt Đàn phía Tây.



Phần Kiều xuống xe, quét mắt một vòng, cô thấy La Tâm Tâm xa xa rướn người vẫy tay: “Mình nè! Phần Kiềuuuuu!”.

Mua vé vào cổng, kiểm tra an ninh xong mới được bước vào cổng chính.

Trước cổng, những chiếc đèn lồng đỏ rực giăng giăng khắp nơi, du khách sóng vai nhau chen chân trong đám đông, hết sức tưng bừng sôi nổi.

Để bảo vệ sự an toàn của Phần Kiều, Lâu Thanh dẫn đầu mười mấy người vạm vỡ quây thành một vòng quay hai cô gái, thế nên cả hai vừa không bị xô đẩy, vừa không bị giẫm đạp. Tuy thoải mái nhưng đã thu hút vô số ánh nhìn.

Phong tục của miền nam và miền bắc khác nhau, nhất là những món độc đáo trong hội chùa Phần Kiều chưa có dịp được thấy. Bên cạnh hàng thêu không những có cắt giấy[3] mà còn có múa rối bóng[4], La Tâm Tâm dắt Phần Kiều len lỏi vào xem. Phần Kiều được khai sáng, máy ảnh mang theo phát huy công dụng tối đa.

[3]: nghệ thuật dùng kéo hoặc dao khắc để cắt hoa văn trên giấy, dùng để trang trí trong sinh hoạt hằng ngày hoặc phối hợp với các tập tục văn hóa dân gian như ngày lễ tết, thọ- hỉ.

[4]: hình thức kể chuyện và giải trí cổ xưa, sử dụng các hình cắt ra được khớp nối bằng phẳng được giữ giữa một nguồn ánh sáng và màn hình mờ hoặc scrim. Các hình dạng cut-out của con rối đôi khi bao gồm màu mờ hoặc các loại chi tiết khác.

Thậm chí tại khu triển lãm văn hóa lịch sử Đế Đô còn có ông cụ mặc trang phục Trung Hoa dân quốc[5], tái hiện lại quang cảnh cuộc sống thời đó.

[5]:



Phần Kiều hào hứng chụp ảnh, vô thức bấm nút lia lịa, vô tình chụp trúng một nhà sư.

Tuổi thầy đã cao, thầy mặc một chiếc áo vải bố thô màu chàm, đeo một chuỗi tràng hạt trên cổ, khuôn mặt hằn sâu dấu vết thời gian và sự thông tuệ đúc kết suốt bao năm. Giữa trời đông giá rét nhưng dường như thầy không cảm thấy lạnh, bắt gặp mình lọt vào ống kính của Phần Kiều, thầy vội vàng chắp tay xá chào.

Máy ảnh dừng ngay khoảnh khắc này, sắc thái và bố cục rất hài hòa, ý niệm cách trở xa xôi.

Phần Kiều vội buông máy ảnh, chắp hai tay đáp lễ.

“Vui không Kiều Kiều?” – La Tâm Tâm thấy Phần Kiều chơi quên trời đất, híp mắt cười: “Không uổng công mình rủ đúng không?”.

“Ừ, vui thật đó” – Phần Kiều gật đầu, ánh mắt hân hoan.

Chỗ này thích hơn bữa tiệc nhiều.

Đến giữa trưa nhưng La Tâm Tâm vẫn chơi chưa thỏa, thấy bên ngoài cửa đông có trưng biểu tượng con giáp năm nay rất ngây ngô và dễ thương nên lập tức ôm chầm lấy, nhờ Phần Kiều chụp giúp một tấm.

Trong khung hình là La Tâm Tâm mắt hạnh cong, làn da trắng hồng, hết sức đáng yêu. So với linh vật kia thì La Tâm Tâm còn giống hơn.

Phần Kiều điều chỉnh khoảng cách và góc độ rồi nhấn nút, La Tâm Tâm phải có một tấm hình đẹp nhất.

“Đẹp không?” – La Tâm Tâm tạo dáng tới cứng ngắc, cuối cùng cũng Phần Kiều gật đầu. La Tâm Tâm nhanh như chớp chạy về, bừng bừng phấn khởi: “Đâu, mình xem với!”.

Phần Kiều mở album, La Tâm Tâm ghé nhìn, cô ngạc nhiên há hốc: “Kiều Kiều! Đỉnh của chóp luôn, đẹp hơn khi mình chụp studio nữa!”.

Phần Kiều mím môi cười, thản nhiên nhận lời khen của La Tâm Tâm. Cô xem tấm hình lần nữa, ánh mắt bị cảnh vật phía sau hấp dẫn.

Camera rất xịn, nó điều chỉnh được ánh sáng và màu sắc hòa hợp với phong cảnh tuyết xung quanh, một người phụ nữ váy đỏ cao gầy đi ngang cửa Đông cũng lọt vào ống kính.

Hình bóng kia tuy mơ hồ nhưng không ngăn Phần Kiều nhận ra, cô dí sát mắt, nhìn đi nhìn lại vài lần, xác định mình không sai.

Phần Kiều cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Cô ngẩng đầu, hướng về phía chụp được người phụ nữ kia.

“Cậu tìm gì vậy? Kiều Kiều?” – La Tâm Tâm ù ù cạc cạc nhìn theo, chưa nhìn rõ thì Phần Kiều đã dúi máy ảnh vào tay cô, chạy đi.

“Kiều Kiều!”.

Xưa nay mới thấy Phần Kiều cắm đầu chạy, không trả lời La Tâm Tâm.

Phần Kiều phóng như tên bắn, kiên quyết đuổi theo người phụ nữ kia bằng được. Cô chắc chắn mình không sai hay hoa mắt. Bây giờ bỏ lỡ thì Phần Kiều không biết bản thân còn cơ hội nào gặp lại không?

Cao Lăng —— mẹ về rồi! 

Gió gầm rú bên tai, tuyết vẫn chưa được dọn nên bước chân Phần Kiều lún sâu suýt ngã mấy lần. Cô máy móc đuổi theo bóng dáng màu đỏ kia.

Khoảng cách ngày một gần.

“Mẹ! Mẹ ơi!”.

Phần Kiều gọi lớn vô số lần, chỉ có sự nhộn nhịp xa lạ đáp lại thanh âm run rẩy, không biết vì lạnh hay sự sợ hãi đang xâm chiếm mình.

Hơi lạnh phà ra rồi tan biến hết lần này đến lần khác.

Người phụ nữ nghe gọi, bà dừng chân, khuôn mặt tràn ngập vẻ không ngờ quay lại nhìn Phần Kiều không ngừng tìm kiếm mình.

Chính vì thế Phần Kiều được thấy rõ khuôn mặt Cao Lăng rõ mồn một.

Khuôn mặt diễm lệ ấy, dù cho đánh mất ngày tháng bao lâu thì trong ký ức Phần Kiều bà vẫn xinh đẹp rạng ngời như xưa.

Chỉ là đường nét quen thuộc đã phai nhạt vẻ thân thương, ánh mắt không toát lên phong thái của một người phụ nữ yếu liễu đào tơ chốn Vân Năm năm nào.

Thời gian không hề lãng quên Cao Lăng.

“Kiều Kiều….” – Cao Lăng mấp máy, người khẽ run, cuối cùng lẳng lặng kéo khăn quàng, xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Coi như Phần Kiều trước mặt hoàn toàn vô hình.

“Mẹ lại muốn đi sao?” – Phần Kiều gom đủ dũng khí, hỏi thẳng.

Ngữ điệu thổn thức ẩn nhẫn tựa một chiếc lưới lớn bện lấy, gắng gượng nhặt chút hơi tàn.

Người phụ nữ lảo đảo, nhưng không có ý dừng bước.

Một khắc ấy nước mắt Phần Kiều trào ra đã hóa lạnh buốt tức thì, giá rét nương theo dáng hình khuôn mặt.

Phần Kiều mặc kệ, cô hét lớn với Cao Lăng sắp rời xa từng tiếng lạnh lẽo.

“Nếu mẹ bước thêm một bước thì xem như mẹ vĩnh viễn không có đứa con gái này!”.

Rốt cuộc Cao Lăng chịu thua, ngừng lại.

Thậm chí Phần Kiều nghe được tiếng bà thở dài, bà vẫn không quay đầu lại, chỉ có giọng nói vang lên.

Bà hạ thấp tông giọng, khản đặc: “Kiều Kiều, mẹ sẽ liên lụy đến con”.

“Vậy thì sao chứ?” – Phần Kiều nức nở, cảm xúc phức tạp đè nặng thanh quản. “Vứt bỏ con thì tốt hơn việc liên lụy đến con à?”.

Cao Lăng trốn chạy là ngọn lửa đốt cháy cọng rơm cuối cùng của một phòng tuyến tâm lý suy tàn. Trong những đêm dài tuyệt vọng, chỉ trời đất biết Phần Kiều héo mòn thế nào, nếu không gặp được Cố Diễn thì hẳn cô đã sớm đánh mất chính mình.

Cánh môi Phần Kiều trắng bệch run run, câu tiếp theo xuất hiện: “Như thế mẹ sẽ dễ chịu, thoải mái, yên tâm hơn đúng không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.