Trường trung học trực thuộc đại học Vân Nam không chỉ là một trường trọng điểm của tỉnh, điểm thi đầu vào của các thí sinh dù cho xếp trên mặt bằng chung cả nước cũng phải ngang với điểm của các thí sinh trên bảng vàng, rất cao. Vì thế trên thị trường nếu phát hành sách luyện thi, sách trắc nghiệm, chỉ cần in “kim bài” trung học phụ thuộc đại học Vân Nam thì đảm bảo không cần lo bán ế.
Nhưng mà dĩ nhiên học sinh đã được hưởng vinh dự của trường này thì cũng phải gánh luôn áp lực mà vinh dự này mang lại, cuộc sống cấp ba càng thêm chật vật và bận rộn.
Phần Kiều ít khi nào cho bản thân thời gian nghỉ ngơi, ngoài trừ cắm đầu vào học cô không còn biết làm gì, tụt hạng nhiêu đó là đủ rồi, không thể mất luôn điểm mạnh này của bản thân được. Lần trước tụt xuống hạng trung bình cũng đã quá nhục nhã, đến bây giờ cô cũng chưa dám quên.
Lúc thành tích đi xuống, bạn học nhìn cô với ánh mắt hệt như lúc cô bị bỏ rơi, cô tụt dốc như vậy là chuyện đương nhiên. Cô không muốn trở thành người bị thương hại.
Ở lần thi thử cuối cùng, Phần Kiều đã trở về lớp đầu, chễm chệ đứng ở hàng đầu tiên của bảng vàng. Cuộc sống của cô dường như đã quay đầu lại với quỹ đạo trước đây, nhưng sự thật là, khoảng cách của cô và mọi người ngày càng xa.
Cô luôn bình thản, thậm chí hay mỉm cười, nhưng khoảng cách này khiến người ta không thể vượt qua được. Cô đã vẽ nên một đường phân cách rất rộng, không một ai có thể vượt qua.
Giống như cô đã đánh mất khả năng giao thiệp với mọi người, nhốt chính mình vào chiếc hộp của riêng mình.
Người duy nhất có thể nói chuyện với Phần Kiều trong trường chính là Hạ Hào.
......
Khác với những thành phố khác, bốn mùa ở Vân Nam cũng không rõ rệt, nhiệt độ cao nhất vào mùa hè cũng không quá ba mươi độ, phòng học vẫn mở điều hòa.
Mặc dù như vậy, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vẫn rất rộn rã..
Cô Chung nhận xét về bài thi thử trên bục giảng, phía bên dưới không ngừng nghe tiếng lao xao. Trong phòng học có chút ồn ào.
Cô Chung cuối cùng không chịu được nữa, đập xấp bài thi cái bốp lên bàn, trong nháy mắt, cả phòng học im lặng.
Giọng nói của cô Chung tràn ngập sự tức giận: “Các em nghĩ điểm của mình như vậy là tốt lắm rồi đúng không? Toàn tỉnh có mấy chục ngàn thí sinh, các em cảm thấy mình cứ như vậy thi đậu hết đúng không? Dù gì cũng đã thi rồi, nhìn các em ủ rũ ỉu xìu như kia còn ra thể thống gì nữa?”
Không khí trong phòng học rất lạnh lẽo, không ai dám nói gì, có ai dám khiêu chiến cô Chung đang bừng bừng lửa giận đâu?
Đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa lớp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, may mà có người đã kịp cản cơn tức giận này lại.
Cô Chung dừng lại, Phần Kiều vùi đầu vào sửa bài, cho đến khi cô Chung gọi cô một tiếng
“Phần Kiều, em lại đây một chút”
Phần Kiều ngẩng đầu, cô Chung đang đứng ngay cửa, cạnh đó có hai cảnh sát đang mặc cảnh phục.
......
“Lần cuối cùng Cao Lăng gặp cháu là khi nào?”
Phần Kiều nắm chặt vạt váy đồng phục: “Cháu không nhớ rõ”
Giọng nói vô cùng nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu
Lông mi Phần Kiều và dày vừa dài, che đôi mắt đang chứa đầy tâm sự. Khuôn mặt rất nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp, mỗi một đường nét như vượt chuẩn vẽ ra. Vì sắc mặt tái nhợt nên trông lại càng mỏng manh và bất lực.
Dù lòng dạ sắt thép đến đâu cũng không thể ép cô trả lời được, vị cảnh sát mềm mỏng đi vài phần: “Đừng sợ, có gì thì nói cho chú biết, không có chuyện gì đâu”
Phần Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ngước mắt lên, đôi mắt to tròn tràn đầy sự sợ hãi và yếu ớt.
“Lần gần đây nhất cháu gặp mẹ là khi nào?”
“Cháu không nhìn rõ, có lẽ là một tháng trước. Cháu đã dọn ra ở riêng từ lâu rồi, lâu lắm cháu không được gặp mẹ” – Phần Kiều vẫn nhỏ giọng như cũ.
Nghe vậy, anh cảnh sát lại mềm lòng thêm chút nữa, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, làm sao mẹ nó có thể bỏ nó lại được chứ. Anh cố tỏ ra hòa nhã hơn một chút: “Mẹ cháu có để lại hay nói gì cho cháu không?”
Nghe cảnh sát nói như thế, Phần Kiều bỗng dưng nhớ đến quà sinh nhật Cao Lăng đưa cho cô, bị cô tiện tay ném vào ngăn tủ, bà còn cố ý dặn cô sinh nhật hẳn mở ra!
Ngón trỏ Phần Kiều khẽ run run, đồng thời mở miệng, cô nghe chính mình trả lời: “Không ạ, không để lại gì cả.”
......
Hai người cảnh sát rời đi, một lúc sau, Phần Kiều trở lại lớp học, tiết Lịch sử đã bắt đầu được một lúc.
Thầy giáo Lịch sử là một người đầu hói, rất tốt tính, đang kể chuyện thăng trầm cuộc đời thì Phần Kiều xin vào lớp. Thầy quay đầu lại, gật đầu đồng ý, không la mắng gì. Thấy Phần Kiều bước vào, bạn học phía dưới bắt đầu lao xao. Thầy đã ổn định trật tự mấy lần nhưng không thể dập nổi tiếng lụp bụp nho nhỏ này.
Đối với mấy đứa học trò mười bảy mười tám tuổi mà nói, bị cảnh sát mời đến hỏi chuyện là tin lớn, mà nhân vật chính là Phần Kiều thì càng nổi tiếng hơn. Vì vậy, chưa đến giờ tan học, chuyện mẹ cô ôm một khoản tiền rồi bỏ trốn đã lan truyền khắp mọi nơi.
Đúng vậy, Cao Lăng không quản ngại gì mà lún vào vũng lầy lớn là Phùng gia, không những thế còn gánh cho Phùng gia một khoản nợ, người quen ăn sung mặt sướng như Cao Lăng làm sao chịu được cảnh dầu sôi lửa bỏng này? Vừa thấy Phùng An bị bắt đi điều tra, bà thẳng thừng cầm theo sổ sách công ty và một khoản tiền, lẩn trốn ra nước ngoài.
Phần Kiều là đứa con duy nhất của Cao Lăng, nhưng vẫn bị bà ta bỏ rơi. Hai tiết trước thì Phần Kiều chỉ có thể bị coi là trẻ mồ côi cha thôi, mới thêm hai tiết nữa thì thành cô nhi, không nơi nương tựa.
Bây giờ đã là buổi chiều, bên tai có một vài cơn gió thổi qua, tiết trời vẫn còn ấm, vậy mà lòng bàn tay Phần Kiều đã rịn mồ hôi lạnh.
Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói ấy đều đều: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa…..”. Từ điện thoại bàn nhà ông ngoại đến điện thoại di động của cậu, không một ai nhấc máy.
Trụ ATM nhả thẻ ra.
Thẻ này là thẻ phụ của Cao Lăng, đã bị cảnh sát đóng băng. Đây là nguồn tiền sinh hoạt duy nhất của Phần Kiều, tâm trạng cô hỗn loạn và bức bách, bàn tay run rẩy lấy lại chiếc thẻ, mãi mà vẫn chưa lấy được, 30 giây sau, thẻ lại bị nuốt vào bên trong
Phần Kiều rút tay lại, cố nén nước mắt, hai tay nắm chặt quai đeo cặp sách, dù sao bên trong cũng không có tiền, có bị nuốt thì cũng chẳng liên quan gì. Phần Kiều tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng cơ thể vẫn cố chấp đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bàn phím nhập mã PIN, mãi đến khi hai chân tê rần, mất hết cảm giác, mới động đậy.
Phần Kiều đần người ra, giống như mộng du đi đến trước cửa nhà ông ngoại.
Cô gõ cửa, liền nghe sau lưng có tiếng gọi quen thuộc, giọng nói vô cùng kinh ngạc: “Kiều Kiều, sao cháu về đây?”
Phần Kiều quay đầu lại, người gọi cô là thầy Phó ở nhà đối diện, là đồng nghiệp của ông ngoại, bình thường quan hệ hai nhà vẫn vô cùng tốt
“Cháu không ở chung với nhà ông ngoại sao?” – Ông quan tâm hỏi.
Phần Kiều cay cay sống mũi, vừa định trả lời thì phát hiện trọng điểm trong câu nói của thầy Phó, liền hỏi ngược lại: “Ông ngoại…. ông ngoại không ở nhà ạ?”
Thầy Phó trong lòng vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại: “Mấy hôm trước có một đám người đến đây, chặn ở ngoài cửa, bảo mẹ cháu nợ bọn họ tiền, vừa đánh người, vừa đập đồ, đêm hôm đó cậu cháu đã đưa cả nhà đi, vài ngày rồi, ông cũng không biết họ đã đi đâu, ông vẫn nghĩ cháu ở chung với nhà ông ấy….”
Nói đến đây, Phần Kiều làm sao mà không hiểu được, không những Cao Lăng, cuối cùng cô cũng bị người thân vứt bỏ”.
Đúng vậy, có lẽ cô chính là sao quả tạ, chỉ có thể đem đến cho người khác gánh nặng và phiền não, cho nên ai cũng bỏ rơi cô. Bàn tay đang siết chặt không còn chút sức lực nào, buông ra, cô mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, lễ phép chào tạm biệt thầy Phó.
Cô xoay người xuống lầu, ngay lập tức, nước mắt ào ào như đê vỡ, không còn kiềm nén được nữa. Do đã đi quá lâu, cô không còn đứng vững nổi nữa, trượt xuống, ngã sóng soài ở mấy bậc thang cuối cùng.
Nước mắt rơi xuống, chạm vào lòng bàn tay bị trầy xước, nhói đau, cô không sợ đau nhưng lại sợ người khác thấy bộ dạng chật vật này của mình, cô co tay thành nắm đấm, nhét vào miệng, ngăn tiếng khóc nghẹn ngào chưa kịp bật ra, ngay sau đó là tiếng bước chân của thầy Phó, vừa đi vừa gọi tên cô, cô hoảng hốt, lảo đảo đứng dậy, loạng choạng chạy trốn khỏi nơi này.
Là do kiếp trước cô làm nhiều chuyện ác, vì vậy kiếp này phải chịu sự trừng phạt, đúng không? Nếu như trời trừng phạt cô, vậy sao còn ban cho cô mấy năm hạnh phúc trước đây làm gì?
“Ba ơi...” – Phần Kiều nghẹn ngào, ba đã lừa cô, ba nói một khi ông trời đóng một cánh cửa nào đó lại, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác. Nhưng cô mất đi người mình yêu quý nhất, nhưng cuộc đời chỉ trả lại toàn những nỗi bất hạnh.
Mỗi khi cô cảm thấy nỗi suy sụp đau khổ đã chèn ép cô đến đường cùng thì sự thật sẽ chém cô thêm một nhát nữa.
Cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi, cô không tưởng tượng được mình chẳng còn một ai bên cạnh, không biết làm sao để tồn tại ở thế giới tàn khốc này. Cô không tốt nghiệp cấp ba, không có tiền, thậm chí cái gì cũng không….
Sau khi trở về nhà, lúc cô bước đến cửa, đèn trước căn hộ sáng lên, Phần Kiều mói nhìn rõ được người đứng ngay cửa —— là dì giúp việc mới tới, dì Trương.
Dường như dì ấy đã đứng đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Phần Kiều, vẻ lo lắng đã biến mất, nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Con về rồi sao? Mau vào ăn cơm thôi”. Không hỏi cô đi đâu, không hỏi vì sao bây giờ cô mới về, chỉ bảo cô nhanh chóng ăn tối.
Trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn, nhìn vô cùng ngon mắt, mỗi món chỉ có một ít, ăn mấy miếng là có thể ăn hết, vì vậy có thể nhìn được người nấu đặt rất nhiều tâm tư.
Phần Kiều quay mặt đi, lau khô nước mắt, cho dù là vì tiền lương, nhưng tấm lòng ấm áp này đối với cô là vô cùng đáng quý, cô không muốn phụ lòng tốt của người khác, nhưng quả thật là cô ăn không vô.
Cô mở miệng, mới phát hiện lời nói của mình vô cùng gượng gạo: “Dì Trương, ngày mai dì không cần đến đâu ạ”
“Cái gì?” – Dì Trương kinh ngạc.
“Con không còn tiền sinh hoạt nữa, không còn tiền trả tiền lương cho dì” – Phần Kiều nắm chặt váy.
“Là việc này à,…” – Dì Trương nhẹ nhõm, thở phào một hơi – “Lúc bà chủ thuê dì, trả hơn nửa năm tiền lương, có cả chi phí trong nhà nữa, dì có thể chăm sóc cháu thêm nửa năm nữa.”
Thật vậy sao? Phần Kiều hơi nghi ngờ. Cao Lăng vội vàng chạy trốn như vậy, thật sự là đã trả nửa năm tiền lương sao? Hốc mắt lại ươn ướt, nếu Cao Lăng muốn vứt bỏ cô thì cứ mạnh dạn vứt bỏ luôn đi, nửa năm sau với bây giờ thì có khác gì nhau đâu?
“Con bị thương sao?” – Dì Trương la lên, Phần Kiều lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, thấy vết máu trên váy
Thì ra là bàn tay bị trầy, quẹt vào váy.
“Dì đi lấy hộp cứu thương” – Phần Kiều chưa kịp cản lại, dì Trương đã cầm hộp thuốc đến.
Phần Kiều không nói được lời nào, để mặc dì Trương sát trùng: “Chảy máu nhiều như vậy, tuyệt đối không được đụng vào nước, cẩn thận không bị nhiễm trùng………”
Dì Trương xử lý vết thương xong, Phần Kiều đã co người lại ngủ trên sô pha, tóc tai rối bù, đôi mắt sưng húp, dù đang ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu lại, cô bé vẫn còn nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Dì Trương khẽ thở dài, không đánh thức Phần Kiều, đem mền đến đắp lên người cô bé.