Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Không lâu sau.
Vân Thanh cung cũng đã chở nhóm người Tề Minh từ cung điện chân truyền
đại bỉ của Thiên Khải Tông về đến Thanh Vân Phong, cung điện Pháp Thuyền
với hình dáng vừa to lớn vừa hùng vĩ dừng ở trên đỉnh Thanh Vân phong.
Ngay lập tức.
Đã dẫn đến sự vây xem của phần lớn đệ tử trong Thanh Vân Phong.
“Là Vân Thanh cung.”
“Chân truyền đại bỉ đã kết thúc rồi à?”
“Phong chủ! Là nhóm người phong chủ trở về!”
“Còn có các vị trưởng lão chân truyền.”
“...”
Chư đệ tử trong Thanh Vân Phong sôi nổi bàn tán.
Vô cùng sôi nổi..
“Mọi người cũng cùng tan đi.”
Miêu Hoành Kiếm nói.
“Vâng.”
“Vậy thì tạm biệt.”
“Ta cũng trở về động phủ, còn có không ít chuyện phải làm.”
“...”
Các vị trưởng lão xuất hiện trước mặt Tề Minh để hắn biết mặt, rồi lần lượt rời
đi, hơn nữa đều gửi thiện chí hữu nghị cho Tề Minh, rất hoan nghênh Tề Minh
đến động phủ của bọn họ làm khách.
Tề Minh đều đáp lại từng người một.
Đương nhiên.
Tề Minh không thể nào đi được, chỉ là đáp ứng ngoài miệng mà thôi.
“Các ngươi cũng trở về đi.”
Phùng Tử Mục nói với mấy người Đường Bân Thuận.
“Vâng.”
“Đệ tử cáo lui.”
Mấy người Đường Bân Thuận gật đầu, nói tạm biệt với nhóm người Tề Minh,
toàn bộ rời đi.
Không lâu sau.
Trên boong thuyền.
Chỉ còn lại ba người Tề Minh, Phùng Tử Mục và Miêu Hoành Kiếm.
Lữ Thanh Nhan cũng rời khỏi đây.
“Tề Minh, sau này ngươi có tình toán gì?”
Miêu Hoành Kiếm hỏi.
“Trở về sắp xếp một chút, ba ngày sau đi Thiên Khải tiên sơn tu hành.”
Tề Minh nói.
“Ừ.”
Miêu Hoành Kiếm gật đầu: “Cũng tốt.”
“Tề Minh.”
Phùng Tử Mục nói một câu cảm thán: “Mười mấy năm qua, vi sư không hề chỉ
bảo nhiều cho ngươi về việc tu hành, ngươi đạt được thành tựu như ngày hôm
nay, đều là thiên phú và sự cố gắng của ngươi.”
“Sư tôn nói nặng lời rồi.”
Tề Minh nói: “Trong lòng đệ tử, ngài vẫn là sư tôn mà đệ tử kính trọng.”
“Tề Minh.”
Phùng Tử Mục lắc tay áo, nói tiếp: “Ngươi vào Thiên Khải tiên sơn, đúng là vi
sư cũng không thể giúp được gì cho ngươi. Trong Thiên Khải tiên sơn, hoàn
cảnh và điều kiện tu hành đều vượt qua Thanh Vân Phong, các loại truyền thừa
và pháp thuật đều mặc cho ngươi chọn, chỉ cần ngươi có thể luyện thành.”
“Còn về phương diện pháp bảo.”
“Trước mắt tu vi của ngươi là Kết Đan hậu kỳ, dù cho ngươi có pháp bảo cảnh
giới cao, ngươi cũng không có pháp lực và tu vi cùng cảnh giới để thúc dục,
không có tác dụng lớn.”
“Thế nên.”
Vù!
Phùng Tử Mục vung cánh tay phải ra, từ trong nhẫn trữ vật hắn lấy ra một món
đồ như là bảo vật, nó lơ lửng trong lòng bàn tay, có Thiên địa Đạo vận đang
không ngừng vận động: “Đây là hạt sen của Thiên địa Đạo liên, là một bảo vật
hiếm có, trong đó ẩn chứa Thiên địa Đạo vận, có thể trợ giúp ngươi nhanh
chóng ngưng tụ Đạo Anh.”
“Hiện tại tu vi của ngươi là Kết Đan hậu kỳ, cách thời điểm vỡ đan thành anh
không xa, vi sự tặng hạt sen của Thiên địa Đạo liên này cho ngươi, hy vọng
ngươi ít chút đường vòng trên con đường Kết Anh.”
“Còn những thứ khác.”
“Vi sư cũng không giúp gì được cho ngươi.”
“Đệ tử cảm tạ công ơn của ngài.”
Tề Minh hít sâu, trong lòng có phần cảm động, nâng hai tay trịnh trọng nhận hạt
sen của Thiên địa Đạo liên từ trong tay Phùng Tử Mục, rồi lại cung kính cúi đầu
hành lễ.
“Con đường thành tiên dài đằng đẵng, trên con đường này, sẽ có nhiều loại khó
khăn gian khổ, si mị võng lượng, nguy hiểm trắc trở, vi sư chúc ngươi tương lai
cuối cùng có một ngày, sẽ đắc đạo thành tiên.”
Phùng Tử Mục nói bằng ngữ khí nghiêm túc.
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu: “Đệ tử xin nhận lời dạy bảo của sư tôn, mọi thứ trên con
đường đột phá thành tiên đều gian nan hiểm trở, đi đến cuối con đường thành
tiên, phi thăng tiên giới.”
“Được, được, được.”
Phùng Tử Mục cười phá lên, sau đó mới chầm chậm thu lại tiếng cười.
“Tề Minh.”
Miêu Hoành Kiếm nói: “Có một chuyện ta nên nói với ngươi, mười vạn năm
trước, từ khi vị Thái thượng trưởng lão Lữ Phụng Kiếm kia của Thiên Khải tông
luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh đạp vỡ hư không, phi thăng tiên
giới, đến nay đã qua mười vạn năm rồi, cũng không còn vị nào đắc đạo thành
tiên nữa.”
“Thực tế.”
“Không chỉ có Thiên Khải tông chúng ta.”
“Cả Huyền Giới.”
“Nam vực, Đông vực, Bắc vực, Tây vực và Trung Ương giới, tất cả các thế lực
tu hành, thậm chí là hàng loạt truyền thừa lâu đời, bắt đầu từ mười vạn năm
trước, cũng đều không từng xuất hiện một vị nào phi thăng.”
“Chuyện này…”
Tề Minh giật mình: “Tại sao lại thế? Lẽ nào đã xảy ra việc lớn nào sao?”
“Không rõ.”
Miêu Hoành Kiếm lắc đầu, nói: “Ta chỉ từng nghe mấy người tông chủ nói qua
một lần, dường như nguyên nhân chủ yếu có liên quan đến thế giới này.”
“Nếu ngươi có hứng thú, có thể đến Truyền Thừa điện của Thiên Khải tiên sơn,
trong đó có các loại công pháp truyền thừa, ngọc giản pháp thuật, cùng với tiểu
sử và ghi chép lịch sử của thời cận đại, thượng cổ, thậm chí là viễn cổ, biết đâu
có thể tìm được điều gì đó.”
“Hoặc là.”
“Ngươi hỏi thẳng tông chủ cũng được.”
“Đương nhiên.”
“Tông chủ có trả lời hay không ta cũng không rõ.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu: “Đệ tử đã biết, đa tạ phong chủ nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo.”
Miêu Hoành Kiếm nhún vai: “Thực ra ta cũng có tư tâm, vì bản thân ta cũng
muốn biết tại sao mười vạn năm qua, cả Huyền Giới, đến cả một người phi
thăng cũng không có.”
“Đến lúc đó.”
“Nếu ngươi tìm được điều gì, hoặc là nghe thấy điều gì từ chỗ tông chủ, có thể
đến nói cho ta biết, giải đáp sự nghi hoặc của ta là được.”
“Vâng.”
Tề Minh lại gật đầu lần nữa.
Sau đó.
Họ lại nói thêm mấy câu.
Tề Minh rời khỏi Thanh Vân cung, ngự không phi hành, quay về Lạc Vân
phong.
“Thực sự ổn khi ngươi nói những điều này cho hắn vào hiện tại chứ?”
Phùng Tử Mục cau mày.
“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết việc này, vấn đề chỉ là biết sớm hay muộn mà
thôi.”
Miêu Hoành Kiếm nói: “Ngươi phải hiểu, trong thời gian mười vạn năm qua,
mấy người lão tổ vốn có thể phi thăng tiên giới, không rõ vì nguyên nhân gì đã
khiến họ không thể phi thăng. Hơn nữa, cùng với việc thọ nguyên đến gần, lần
lượt từng người bọn họ đều tự phong trong cấm địa, nhằm làm chậm lại dòng
chảy của thọ nguyên.”
“Ngươi nên biết.”
“Nếu không giải quyết được vấn đề không thể phi thăng, mà thật sự đến ngày
đại nạn của mấy người lão tổ tự phong ấn bản thân trong giấc mộng đó, vì để
sống sót, vì có thể kéo dài thọ mệnh của bản thân, không biết bọn họ sẽ làm ra
chuyện gì mà chúng ta không thể tưởng tượng được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.