Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
“Ngươi tên là Thượng Quan Văn Cát, ta là thiếu chủ của ngươi?”
Tề Minh nhíu mày, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Thiếu chủ không quen không biết lão nô cũng là chuyện rất bình thường.”
Thượng Quan Văn Cát quỳ hai đầu gối xuống đất, không hề đứng dậy “Bởi vì
lão nô trước kia chẳng qua chỉ là một gia đinh nô bộc rất bình thường trong
Thiên Cơ phủ mà thôi.”
“Có lẽ Thiên Cơ lão tổ cũng không biết đến ta.”
“Lão nô chỉ là ta tự mình mặt dày tự xưng mà thôi.”
“Chỉ là…”
“Thời gian trằn trọc.”
“Ngày mà Thiên Cơ lão tổ tự phong ấn mình tại Thiên Vẫn cấm địa, đến nay đã
ba vạn tám nghìn chín trăm tám mươi năm, thuộc hạ, đệ tử của Thiên Cơ lão tổ,
còn cả các gia đinh nô bộc khác trong Thiên Cơ phủ, người đi thì đã đi, người
chết thì đã chết, người mất tích thì cũng mất tích rồi.”
“Bây giờ.”
“Chỉ còn lại mình ta, một lão già yếu ớt, bất kể có việc gì hay không, đều sẽ đến
Thiên Cơ phủ này quét dọn.”
“Ba vạn tám nghìn chín trăm tám mươi năm.”
Tề Minh thật sự kinh ngạc, hắn không ngờ rằng lão giả trông rất bình thường ở
trước mắt mình đây, vậy mà đã sống lâu như vậy, đúng thật là một lão quái vật
thực sự.
Hơn nữa.
Hắn lại còn là gia nô của Thiên Cơ lão tổ?
Không thể tưởng tượng nổi.
Còn nữa đó là.
Tề Minh luôn cảm thấy lão giả này nói câu trước không ăn khớp với câu sau,
những gì hắn nói không hợp lý.
“Thiếu chủ.”
Thượng Quan Văn Cát lại tiếp tục nói: “Canh giữ Thiên Cơ phủ nhiều năm như
vậy, lão nô cuối cùng cũng đợi được thiếu chủ tới, cuối cùng cũng đã hoàn
thành giao hẹn trước đây với Thiên Cơ lão tổ.”
“Bây giờ.”
“Khế ước đã qua.”
“Từ hôm nay trở đi, nhân quả trả hết.”
“Thiên Cơ phủ đã giao cho thiếu chủ ngươi rồi.”
“Câu này của ngươi lại là có ý gì đây?”
Tề Minh hỏi.
“Thì là ý trên mặt chữ đấy.”
Thượng Quan Văn Cát đứng dậy, sau đó lấy ra một vật gì đó, chính xác là một
bộ sách bằng ngọc, và một cây bút lông cũng bằng ngọc, cung kính giao cho Tề
Minh.
“Mong thiếu chủ nhận lấy.”
Thượng Quan Văn Cát lại nói: “Đây là sách Thiên Cơ và bút Thiên Cơ, là bảo
vật của Thiên Cơ nhất mạch Thiên Khải tông, còn về sử dụng như thế nào, đợi
thời cơ đến, thiếu chủ ngươi tự nhiên sẽ biết.”
“Cái này…”
Trong lòng Tề Minh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại theo bản năng đón lấy sách
ngọc màu trắng tinh và bút lông bằng ngọc.
“Tốt tốt tốt.”
Thượng Quan Văn Cát không ngừng cười lớn, trong mắt chứa đựng niềm vui và
sự giải thoát, sau khi làm xong những việc này, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn về
phía Tề Minh, rồi từng bước từng bước đi ra khỏi sân.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đồng thời.
Mỗi khi hắn lùi lại một bước, khí thế trên người sẽ tăng lên một cảnh giới lớn,
trong nháy mắt, chỉ mới lùi lại mấy bước, tu vi đã trực tiếp tăng lên tới Nguyên
Anh.
Sau đó.
Xuất Khiếu, Hoá Thần…
Đồng thời.
Xuất hiện dị tượng.
Có một Thần Linh pháp tướng đen nhánh như ẩn như hiện hiện ra.
Đột nhiên.
Xảy ra dị biến.
Khí tức không ngừng tăng lên trên người Thượng Quan Văn Cát đột ngột dừng
lại.
Vù!
Trên đỉnh đầu của Thượng Quan Văn Cát.
Xuất hiện một pháp trận cực lớn, hiện ra hình dạng bát quái âm dương, ẩn chứa
sự bí ẩn vô cùng huyền diệu, hoá thành đủ loại giam giữ, hòa quyện vào trong
cơ thể của Thượng Quan Văn Cát.
Thế là.
Thượng Quan Văn Cát lại biến trở lại trạng thái ban đầu, không có chút tu vi
nào.
“Không! Không! Không!!!”
Lúc này.
Thượng Quan Văn Cát phẫn nộ, hắn hoàn toàn phẫn nộ, giống như điên khùng
rồi vậy, hai mắt đỏ loè, tâm trạng thì nổi điên đến đỉnh điểm, ngửa mặt lên trời
gào thét, nhìn về phía đỉnh Phương Trượng tiên sơn chửi lấy chửi để.
“Thiên Cơ lão khốn nạn, cmn tổ tông mười tám đời nhà ngươi!!!”
Thượng Quan Văn Cát miệng chửi không ngừng: “Ta nguyền rủa ngươi vô sinh,
nhưng con cháu thì đầy đàn, cái đồ ch* đẻ nhà ngươi, sao ngươi không đi chết
đi? Sao ngươi còn không chết đi?”
“Ta nguyền rủa cái đồ con rùa con bê nhà ngươi!”
“Thằng khốn nạn!”
“Ngươi gài ta gần bốn vạn năm rồi, ngươi còn không chịu buông tha ta, rõ ràng
ngươi nói ta chỉ cần trông coi Thiên Cơ phủ, đợi sau khi ngươi thu nhận đệ tử
chân truyền, giao Thiên Cơ phủ nguyên vẹn cho đồ đệ của ngươi, thì ngươi sẽ
trả tự do cho ta, mọi nhân quả sẽ được trả hết.”
“Kết quả…”
“Lời ngươi nói, con mẹ nó đều là chém gió!!!”
“Người đang chém gió đấy à!!!”
“…”
Mắng hơn nửa giờ.
Thế mà.
Thiên Vẫn cấm địa bên kia lại không hề có chút động tĩnh nào.
Mặt khác.
Thượng Quan Văn Cát dường như cũng chửi mệt rồi, hắn ngồi liệt trên mặt đất,
thở hổn hển, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đến mức không nói không ra hơi.
Có thể thấy tức giận không nhẹ.
Tề Minh đứng ở bên cạnh, nhìn thấy hết những điều này, có chút không nhịn
được cười, nhưng đại khái cũng đã hình dung được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên.
Lão già trước mặt này, nhất định không thể nào chỉ đơn giản là một lão già bình
thường, hắn là một lão quái vật có thực lực mạnh, tu vi cao thâm khó lường.
Chỉ có điều.
Thượng Quan Văn Cát có lẽ không phải là đối thủ của sư tôn Thiên Cơ lão tổ,
cho nên mới bị ràng buộc bởi Thiên Cơ lão tổ, Thiên Cơ lão tổ bảo Thượng
Quan Văn Cát trông coi Thiên Cơ phủ cho tốt, và đồng ý sẽ cho Thượng Quan
Văn Cát được tự do.
Kết quả.
Thượng Quan Văn Cát đã bị Thiên Cơ lão tổ gài.
Thiên Cơ lão tổ rõ ràng là không định tha cho dễ dàng cho Thượng Quan Văn
Cát như vậy.
Tề Minh ho nhẹ một tiếng, rồi hỏi: “Hay là vào trong ngồi một lát?”
“Ngồi cái gì mà ngồi.”
Thượng Quan Văn Cát ngẩng đầu, nhìn Tề Minh một cái, “Nhìn thấy đồ của lão
khốn kiếp đấy ta lại muốn nôn, hơn nữa, ta phải đối mặt với cái Thiên Cơ phủ
này hàng ngày, đã hơn ba vạn năm, không thể rời khỏi phạm vi trăm mét, ngươi
nghĩ ta còn hứng thú để vào trong ngồi?”
“Nói cũng đúng.”
Tề Minh cười, “Nếu như không phiền, có thể nói cho ta biết tình hình về Thiên
Cơ nhất mạch của Thiên Khải tông là như thế nào không? Với cả chuyện liên
quan đến sư tôn Thiên Cơ lão tổ của ta nữa?”
“Còn nữa.”
“Ta đã là đệ tử chân truyền của sư tôn Thiên Cơ lão tổ, biết đâu sau này, đợi đến
lúc tu vi của ta được nâng cao rồi, ta sẽ có cách giải trừ cấm chế trên người
ngươi thì sao?”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.