Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Thượng Quan Văn Cát ngẩng đầu nhìn Tề Minh, quan sát vài cái, nghĩ lại, rồi
lại nói: “Cũng không phải là không có lý, lão Thiên Cơ khốn kiếp kia, mặc dù là
đồ ch* đẻ, là kẻ vô lại không có lời gì tốt đẹp, mặc dù nói lời không giữ lời,
toàn là chém gió…”
Lại là một loạt những lời chửi rủa.
“Nhưng mà.”
“Mắt nhìn của lão khốn kiếp đấy cũng khá tốt, theo như ta biết, hắn từ trước đến
nay, bao gồm cả ngươi, thì cũng chỉ nhận có ba đồ đệ.”
“Hơn nữa chỉ có ngươi là chân truyền.”
“Hai người còn lại đều không phải là đệ tử chân truyền.”
“Chậc chậc.”
Thượng Quan Văn Cát hiển nhiên hứng thú, hắn đứng dậy, phủi bụi trên người,
“Tiểu tử được lắm, vừa rồi không nghĩ kỹ, bây giờ xem ra, ngươi e rằng không
đơn giản, có thể khiến cho cái lão Thiên Cơ lão tổ khốn kiếp đấy trực tiếp nhận
làm đệ tử chân truyền.”
“Có chút thú vị.”
Thượng Quan Văn Cát tay phải vuốt cằm, đi xung quanh Tề Minh mấy vòng.
“Ồ.”
Tề Minh thần sắc không đổi, không thèm để ý đến ánh mắt soi xét của Thượng
Quan Văn Cát, ngược lại còn hỏi: “Không biết là hai vị sư huynh của ta bây giờ
đang ở nơi nào?”
“Chết rồi.”
Thượng Quan Văn Cát nhún vai, “Đều chết hết rồi.”
“Vừa rồi không phải ngươi muốn hỏi tình hình Thiên Cơ nhất mạch của Thiên
Khải tông sao?”
Thượng Quan Văn Cát tiếp tục nói: “Từ sau khi Thiên Cơ lão tổ tự phong ấn
mình tại Thiên Vẫn cấm địa, bởi vì mất đi sự che chở của Thiên Cơ lão tổ, lại
cộng thêm mấy vạn năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Người của Thiên Cơ phủ, có người thì đi mất, người thì chết, người thì mất
tích.”
“Hiện giờ.”
“Thiên Khải tông sớm đã không còn Thiên Cơ nhất mạch gì đó rồi, nếu như
không phải bị giam giữ, ta cũng đã sớm rời đi rồi, làm sao có thể ở lại cái Thiên
Cơ phủ rách nát này chứ.”
“Cho nên chỉ còn lại mình ta thôi sao?”
Tề Minh hỏi.
“Đúng vậy.”
Thượng Quan Văn Cát gật đầu.
“Vậy cũng tốt.”
Tề Minh ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
“Hử?”
Thượng Quan Văn Cát sững sờ luôn, “Tiêu tử ngươi làm sao vậy? Thiên Cơ
nhất mạch đã điêu tàn thành như vậy rồi, ngươi lại trông có vẻ rất vui?”
“Ngươi có thật là đệ tử chân truyền của lão Thiên Cơ lão tổ khốn kiếp đó không
đấy? Cho dù là vừa mới được nhận, cũng không biết loại biểu hiện này nhỉ?
Ngươi không phải có thù với lão khốn kiếp đấy chứ?”
“Tất nhiên là không có thù gì.”
Tề Minh lắc đầu, “Với lại, ta thực sự là đệ tử chân truyền của Thiên Cơ lão tổ.”
“Còn nữa.”
Ánh mắt của Tề Minh trở nên lạnh lùng, “Thượng Quan Văn Cát, nếu ngươi đã
là lão nô của Thiên Cơ lão tổ, gọi ta là thiếu chủ, mà Thiên Cơ lão tổ là sư tôn
của ta, nếu như ngươi còn tiếp tục nói xấu sư tôn của ta trước mặt ta.”
“Thì đừng trách ta thay sư tôn dạy dỗ ngươi.”
“Tiểu tử, ngươi được lắm.”
Thượng Quan Văn Cát nhướng mày, “Mặc dù bây giờ tu vi của ta bị phong ấn,
nhưng chỉ dựa vào tu vi Kết Đan hậu kỳ của ngươi mà cũng muốn đối phó ta?
Sợ là không ổn lắm đâu.”
“Chưởng Ác Ngũ Lôi.”
Đùng đoàng!
Tề Minh không phí thêm lời, tay phải nâng lên, năm ngón tay mở ra, thuật thần
thông huyền pháp vận chuyển, ngũ lôi chi lực tập trung trong lòng bàn tay hắn,
trực tiếp phóng ra Ngũ Lôi Oanh Đỉnh
Keng keng!!!
“Đây là…”
Vẻ mặt của Thượng Quan Văn Cát trở nên kinh hãi, hắn muốn tránh, nhưng tốc
độ của Ngũ Lôi oanh đỉnh quá nhanh, hơn nữa đây là Đại Thần Thông Thuật,
thêm nữa còn dung hợp cả Đại Đạo Chân Ý, Thượng Quan Văn Cát phát hiện
mình căn bản không thể hoá giải được.
“Cái quỷ gì vậy?!”
“Aaa!!!”
Thượng Quan Văn Cát hét thảm một tiếng, khắp người đều cháy đen, tóc dựng
thẳng, mở miệng liền nhả ra một luồng khí đen, rồi người thẳng đờ ngã xuống.
Khá lâu sau.
Thượng Quan Văn Cát mới bò dậy.
“Ngươi… Ngươi có thật sự chỉ là Kết Đan hậu kỳ?”
Thượng Quan Văn Cát chỉ coi như là bị một chút chấn thương ngoài da, sức
chống đỡ của cơ thể hắn đã đạt đến một cấp độ không thể tưởng tượng nổi,
“Chiêu vừa rồi, nhìn kiểu gì cũng không giống chiêu thức mà Kết Đan hậu kỳ
có thể sử dụng.”
“Còn nữa.”
“Đó là pháp thuật thần thông gì vậy? Sức mạnh của Chưởng Ác Ngũ Lôi, còn
chứa cả đạo ý của thiên địa? Rốt cuộc sao ngươi lại làm được? Thật không thể
tưởng tượng nổi, ta chưa từng thấy qua bao giờ.”
“Ngươi không phải là Tiên Vương trọng sinh gì đấy chứ? Hay là lão quái vật
đoạt xá trọng tu? Không đúng, nếu mà ngươi bị đoạt xá trọng tu, thì đáng nhẽ sẽ
bị phát hiện.”
“Đúng thật là kỳ lạ…”
Thượng Quan Văn Cát cau mày suy nghĩ.
Tề Minh liếc nhìn Thượng Cổ Văn Cát đã bị nhốt ở đây quá lâu, mặc dù không
phải là rất rõ ràng, nhưng cảm thấy trạng thái tinh thần có hơi không bình
thường.
Kế tiếp.
Tề Minh bắt đầu làm quen với Thiên Cơ phủ.
Tạm thời mà nói.
Tề Minh không hề phát hiện Thiên Cơ phủ có chỗ nào quá huyền diệu, ví dụ
như điện Tông Chủ, có thể tự tạo thành một không gian nhỏ gì gì đó, cũng
không tìm thấy bảo vật, hay động thiên phúc địa gì được cất giấu cả.
Tổng thể diện tích kiến trúc rộng lớn.
Tương tự như phong cách kiến trúc của đại tứ hợp viện.
Được tạo thành từ nhiều tứ hợp viện được liên kết theo chiều sâu, còn có rất
nhiều viện, tiền viện, hậu viện, đông viện, tây viện, chính viện, thiên viện, tàng
thư viện, tu hành viện, vân vân.
Thấm thoát.
Màn đêm đã đến gần.
Tề Minh đang ở chính viện, vốn dĩ Tề Minh định để cho Thượng Quan Văn Cát
ở trong một căn phòng tại thiên viện, nhưng Thượng Quan Văn Cát nhất định
không đi, hắn thà phơi gió phơi sương ở bên ngoài chứ không chịu vào bên
trong.
Vô cùng ghét bỏ.
Tề Minh cũng không hề cưỡng cầu.
Đêm khuya.
Tề Minh lấy sách Thiên Cơ và bút Thiên Cơ, còn cả Thiên Cơ phủ lệnh ra,
chuẩn bị nghiên cứu thật kỹ, xem xem bên trong rốt cuộc che giấu huyền cơ gì.
Tề Minh nghiên cứu kĩ càng suốt cả một buổi tối, thậm chí còn vận dụng thần
thông, dùng không ít biện pháp vẫn không nghiên cứu ra cái gì, cũng không tìm
được bí mật cất giấu bên trong nó.
Điều này làm Tề Minh có chút bất đắc dĩ.
Có chút thất vọng.
Hắn còn tưởng rằng sẽ có thứ tốt ẩn giấu bên trong sách Thiên Cơ, bút Thiên
Cơ.
Kết quả chẳng có cái thá gì.
Lãng phí tình cảm.
“Chắc không đến mức ấy chứ.”
Tề Minh trầm ngâm, trong lòng thầm nghĩ: “Đây chính là đồ vật sư tôn Thiên
Cơ lão tổ giao cho Thượng Quan Văn Cát bảo quản, hơn nữa cũng đã cất giữ
vài vạn năm, nhất định bên trong ẩn giấu bí mật động trời nào đó, chỉ là hiện tại
ta vẫn chưa chạm đến, hoặc có thể nói, còn chưa có tư cách biết rõ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.