Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 220: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 220 Phó bản trò chơi hoàn toàn mới Đế Táng Cấm Địa Ngoại Vi (2)



Là chờ trọn vẹn một tháng.

Trong lúc đó có rất nhiều vị Thái Thượng trưởng lão mất kiên nhẫn, đợi tới nửa

chừng đã rời đi trước một bước, cuối cùng chỉ còn có ba vị Thái Thượng trưởng

lão một mực chờ đến khi Tề Minh xuất quan.

“Tiểu tử kia ra ngoài rồi.”

Thượng Quan Văn Cát nói.

Tề Minh đẩy ra cánh cửa của tu hành viện, chậm rãi bước ra ngoài, tâm trạng rất

tốt, vươn vai, ánh mắt đánh giá bốn phía, bởi vì đột phá tu vi, bỗng cảm giác

giữa thiên địa tựa hồ có chút khác biệt.

Càng thêm chuẩn xác.

Cũng càng thêm rõ ràng.

Cảm giác như.

Tề Minh chỉ cần tâm niệm vừa động, là có thể dung nhập giữa thiên địa, cảm

ngộ thiên địa huyền bí, nắm giữ lực lượng giữa thiên địa, rất có loại cảm giác

cao cao tại thượng.

Có điều.

Loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất.

Tề Minh cũng không đắm chìm trong đó.

“Hửm?”

Tề Minh hơi sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa Thiên Cơ Phủ,

thấy được ba vị Thái Thượng trưởng lão, Tử Tiêu chân nhân đứng ở chính giữa,

hai vị bên cạnh Tề Minh cũng không biết, Thượng Quan Văn Cát nửa nằm

trước cánh cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Tề Minh.

“Thái Thượng trưởng lão…”

Tề Minh hơi giật mình trong lòng, mặt ngoài lại bất động thanh sắc, bước nhanh

tới cửa, chắp tay hành lễ với ba vị Thái Thượng trưởng lão, “Đệ tử Tề Minh, bái

kiến ba vị Thái Thượng trưởng lão, đệ tử bởi vì bế quan tu luyện không biết ba

vị Thái Thượng trưởng lão đến, không thể nghênh đón, mong ba vị Thái

Thượng trưởng lão rộng lòng tha thứ.”

“Lão nô Văn Cát cung chúc Thiếu chủ xuất quan.”

Thượng Quan Văn Cát đứng dậy, cúi người chào Tề Minh, ngữ khí trở nên tôn

kính, “Chúc mừng Thiếu chủ đột phá tu vi, thần công đại thành.”

“Ngươi đây là...”

Tề Minh nhíu mày.

Phản ứng của Thượng Quan Văn Cát khiến Tề Minh có chút bất ngờ.

Phải biết.

Mười năm qua.

Thượng Quan Văn Cát cũng chẳng kiêng nể gì Tề Minh, có cảm giác như muốn

phát tiết sự phẫn hận đối với Thiên Cơ lão tổ lên người Tề Minh vậy.

Chỉ có điều.

Thượng Quan Văn Cát bị phong ấn tu vi, càng không thể ra tay với Tề Minh,

mà thực lực Tề Minh cũng không yếu, muốn thu thập Thượng Quan Văn Cát tu

vi bị phong ấn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên.

Thượng Quan Văn Cát chỉ có thể dùng miệng để mắng mấy câu thô tục, cũng

không làm được hành động thực tế nào, mà Tề Minh cũng không quá muốn để ý

tới lão quái vật sống lâu như vậy.

Mặc dù không biểu hiện rõ ràng lắm.

Nhưng rõ ràng là tinh thần của lão quái vật này có chút không bình thường.

“Thiếu chủ.”

Thượng Quan Văn Cát lại nói: “Ba vị Thái Thượng trưởng lão ở bên ngoài phủ

chờ ngươi một tháng, đây chính là đãi ngộ Tông chủ đại nhân cũng chưa chắc

có thể có.”

“Ba vị Thái Thượng trưởng lão đợi lâu, mau mau mời vào.”

Tề Minh kịp phản ứng lại.

“Ừm.”

“Được.”

Ba vị Thái Thượng trưởng lão Tử Tiêu chân nhân khẽ vuốt cằm, đánh giá Tề

Minh vài lần, lại nhìn nhau một cái, rồi mới tiến vào Thiên Cơ Phủ.

Tề Minh chiêu đãi ba vị Thái Thượng trưởng lão tại chính viện.

Sau đó.

Lúc này Tề Minh mới hiểu rõ vì sao ba vị Thái Thượng trưởng lão lại cố ý tới

tìm mình.

Có thể nói.

Hoàn toàn là cho Tề Minh đủ thể diện.

Mặt khác.

Tề Minh cũng đã biết hai vị Thái Thượng trưởng lão còn lại chính là Ngụy Hà

lão tổ và Lôi Viêm chân nhân.

“Tề Minh, ngươi đã đột phá đến Nguyên Anh sơ kỳ?”

Ngụy Hà lão tổ là một nam tử trung niên mặt chữ quốc, hắn nhìn qua Tề Minh,

hỏi thẳng.

“Vừa mới đột phá ạ.”

Tề Minh trả lời.

“Lại là thật…”

Sau khi mấy người Tử Tiêu chân nhân nghe được câu trả lời, liếc nhau một cái,

lại nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt rung động lại rõ ràng

hơn.

Hiển nhiên.

Bọn họ chạy tới chính là muốn tìm Tề Minh để xác nhận một chút chuyện này

là thật hay giả.

Bây giờ.

Bọn họ đãcó thể xác định.

Dị tượng một tháng trước.

Quả thật.

Chính là Tề Minh đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh đưa tới.

“Đây quả là trò giỏi hơn thầy.”

Tử Tiêu chân nhân cảm thán.

“Tề Minh.”

Lôi Viêm chân nhân là một vị thanh niên nam tử tóc dài màu tím, sợi tóc giống

như lôi ti, có điện quang lấp lóe, “Ngươi vẻn vẹn chỉ là đột phá đến cảnh giới

Nguyên Anh, đã đưa tới dị tượng bực này, quả là vô tiền khoáng hậu.”

“Chẳng trách Thiên Cơ lão tổ tông lại cố ý tỉnh lại, thu ngươi làm đệ tử chân

truyền duy nhất.”

Ngụy Hà lão tổ nói.

“Ba vị Thái Thượng trưởng lão quá khen rồi.”

Tề Minh nói: “Đệ tử thật ra cũng chỉ là tùy tiện tu luyện mấy năm, bất tri bất

giác đã đốn ngộ, bất tri bất giác tu luyện thành Nguyên Anh, cũng bất tri bất

giác đưa tới dị tượng lớn như thế.”

“Thật ra…”

Tề Minh ngẩng đầu nhìn trời, có cảm giác cô độc và cô đơn không hiểu thấu,

“Đệ tử cũng không muốn thiên tài như thế, cũng không muốn lớn lối như vậy,

cũng không muốn thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị như thế...”

“Thế nhưng là...”

“Thực lực này không cho phép!”

“Phụt…”

Thượng Quan Văn Cát vừa mới uống ngụm trà xém chút phun ra, ánh mắt nhìn

phía Tề Minh, cứ như là lần đầu tiên mới biết hắn vậy.

Đơn giản là kinh động như gặp thiên nhân! Thượng Quan Văn Cát xác thực

không ngờ rằng, Tề Minh sẽ nói lời kinh người như vậy, nghe những lời hắn

vừa mới nói kia, là lời mà con người nói hả? Nghe xong chỉ muốn đánh người.

“Ta thật ra cảm thấy rất tiếc nuối.”

Tề Minh còn đang nói, “Ta thật sự rất muốn được giống với mọi người, tự mình

thể hội một chút loại cảm giác dốc hết toàn lực cố gắng và không ngừng tu

luyện phấn đấu.”

“Loại cảm giác… chính là... thông qua sự không ngừng cố gắng, thiên tân vạn

khổ, sau đó rốt cục thu được thành công, cảm giác thành tựu như thế, khẳng

định sẽ khiến cho người ta rất vui vẻ.”

“Thế nhưng hiện thực lại là băng lãnh vô tình như thế.”

“Lại tước đoạt mất quyền được phấn đấu và cố gắng của ta.”

“Ta thật ra cũng muốn được giống mọi người…”

Tề Minh liên tục cảm thán, “Ta cũng muốn phấn đấu, ta cũng muốn cố gắng…”

“Ngươi thế này…”

Tử Tiêu chân nhân đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, hắn trong lúc nhất thời

nhưng cũng á khẩu không trả lời được.

“Hay một cái bất tri bất giác… hay một cái cũng muốn được giống mọi người…

ngươi thật là...”

Ngụy Hà lão tổ hít sâu mấy hơi, mới bình phục được tâm trạng đang không

ngừng chập trùng. Trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy Tề Minh cũng quá

làm màu rồi, nhưng mà Tề Minh lại đưa tới dị tượng kinh thiên như thế, cho nên

hắn dù muốn tìm cớ để mắng Tề Minh cũng không tìm được, điều này khiến

hắn càng thêm khó chịu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.