Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 276: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 276 Mục đích thật sự (2)



Tề Minh dẫn bốn linh sủng nhanh chóng lùi về phía sau, trong thời gian ngắn

nhất, đi theo đội ngũ của Thiên Khải tông rời khỏi phạm vi bên trong Vạn Quỷ

Quật.

Rắc! Rắc!

Phong Thiên Tỏa Địa đại trận bị Cửu U chi khí gặm nhấm, dần dần xuất hiện kẽ

hở, từng vết nứt xuất hiện trận đồ rộng mênh mông, xuất hiện sự đổ nát.

Đùng!

Tiếng nổ.

Phong Thiên Tỏa Địa đại trận vỡ nát.

Đồng thời.

Nhóm người Tề Minh cũng chạy ra khỏi Vạn Quỷ Quật, lao ra bên ngoài,

nhưng hắc vụ Cửu U màu đen vẫn đang tràn ra, từng bước mở rộng, khuếch

trương phạm vi của Vạn Quỷ Quật.

Cuối cùng.

Phạm vi của Vạn Quỷ Quật tăng lên gấp đôi, sự khuếch trương của hắc vụ Cửu

U mới dần lắng lại.

Ở nơi tận cùng Vạn Quỷ Quật vừa nồng nặc vừa tối tăm.

Thấp thoáng.

Dường như có một cánh cổng huyền ảo như ẩn như hiện, cánh cổng tối đen như

mực, với vô số các loại hình ảnh của quỷ vật được chạm khắc bên trên, như thể

kết nối với trời và đất.

Đó là: Cổng Cửu U.

Trời đất thay đổi nhanh chóng.

Cổng Cửu U hiển hóa xuất thế.

“Nhân lúc này, đi nhanh.”

Soạt! Soạt!

Bây giờ.

Nhân sự hỗn loạn do Cổng Cửu U hiện thế gây nên, Địa Để Ma tôn của Vô Đế

Thâm Uyên và Thái thượng trưởng lão của Cửu U quỷ tông đã chạy trốn, trốn

khỏi tay Thiên Khải tông.

Bọn họ nhanh chóng hợp nhất với đại quân của Vô Đế Thâm Uyên và Cửu U

quỷ tông.

“Để bọn họ trốn thoát rồi.”

Tử Tiêu chân nhân trầm giọng nói.

“Trốn thì trốn thôi.”

“Trong tình hình hiện nay, với sự hiện thế đột ngột của Cổng Cửu U, Vạn Quỷ

Quật mở rộng, mấy người tông chủ lại đang chiến đấu, chúng ta cũng không thể

giết được bọn chúng.”

“Mặc dù đáng tiếc, nhưng không có cách nào, hơn nữa, lần này chúng ta cũng

không có tổn thất gù, trái lại Vô Đế Thâm Uyên và Cửu U quỷ tông lại thiệt hại

không nhỏ.”

“Đúng thế.”

Mấy vị Thái thượng trưởng lão khác nói.

Trên bầu trời.

Soạt! Soạt! Soạt!

Ba bóng dáng từ trên trời hạ xuống.

Dương Lệ, U Thiên Linh, Ngũ Tu Tư.

Ba người bọn họ đã ngừng chiến đấu.

“Cổng Cửu U.”

Dương Lệ cau mày, trầm giọng nói: “Lại vào đúng lúc này, ý chí Cửu U muốn

xâm phạm Huyền Giới à? Hay là chỉ lộ diện một cách đơn thuần thôi?”

Cửu U.

Đó là một thế giới vô cùng kỳ lạ.

Thế giới đó thuộc về Huyền Giới, là một phần của Huyền Giới, nhưng lại tách

ra khỏi Huyền Giới, tự hình thành một thế giới khác, hơn nữa còn uẩn dưỡng

sinh ra ý chí Cửu U.

Ý chí Cửu U là ý chí thế giới của Cửu U, là một tồn tại giống như Thiên Đạo.

Kỳ lạ và đặt biệt vô cùng.

Cửu U không phải là địa phủ, không có sự luân hồi chuyển thế.

Chẳng qua.

Trong Huyền Giới.

Nếu có sinh linh tử vong, linh hồn của sinh linh đó sau khi chết sẽ bị ý chí Cửu

U lôi kéo, rơi vào bên trong Cửu U, trở thành một bộ phận của Cửu U.

“Không ngờ sẽ gây ra chuyện lớn như vậy.”

Ngũ Tu Tư cau mày: “Hay là, thật ra chuyện này nằm trong sự tính toán của

Tiên tộc? Xem ra Vô Đế Thâm Uyên của chúng ta bị Tiên tộc cho vào tròng

rồi.”

Nên biết.

Hai trăm năm trước.

Thiên Khải tông đặt địa điểm tổ chức Chân truyền đại bỉ tại Vô Đế Thâm Uyên,

cử đệ tử chân truyền đến Vô Đế Thâm Uyên săn giết Ma vật dưới lòng đất.

Bởi vì lần Chân truyền đại bỉ đó nên Thiên Khải tông và Vô Đế Thâm Uyên đã

có hiềm khích với nhau.

Vì thế.

Sau khi Vô Đế Thâm Uyên biết Chân truyền đại bỉ lần này được tổ chức tại Vạn

Quỷ Quật, cộng thêm sự chỉ bảo của Tiên tộc, Vô Đế Thâm Uyên đã cử quân

đến.

Còn về Cửu U quỷ tông.

U Thiên Linh nhận được lợi ích từ Tiên tộc, hơn nữa chỗ lợi này không hề nhỏ,

là một tòa động thiên quỷ tộc còn sót lại từ thời Thượng cổ đến giờ, có sự trợ

giúp rất lớn đối với U Thiên Linh, cho nên nàng mới cử quân đến đối phó với

Thiên Khải tông.

Dẫu sao.

Theo quan điểm của U Thiên Linh, chỉ đệ tử chân truyền của mười hai phong

Thiên Khải tông mà thôi, đều là vãn bối, quét sạch bọn họ chỉ là chuyện cỏn

con.

Còn chuyện xúc phạm đến Thiên Khải tông.

U Thiên Linh lại càng không sợ.

“Dương Lệ.”

Ngũ Tu Tư nói thẳng: “Lần này là do Vô Đế Thâm Uyên của chúng ta lỗ mãng,

bị Tiên tộc tính kế nên mới ra tay, dẫn đến chuyện này xảy ra.”

“Bây giờ xem ra.”

Ngũ Tu Tư trầm ngâm một chút: “Tiên tộc lặng lẽ lâu như vậy, bọn họ muốn để

bốn vực chúng ta đánh nhau, rõ ràng là như vậy.”

“Nếu như vậy, trận chiến lần này dừng ở đây đi.”

Hàng lông mày lá liễu của U Thiên Linh hơi cau lại: “Nếu thật sự tuyên chiến

trên mọi mặt trận, ta đoán điều đó vô cùng đúng ý của Tiên tộc.”

Dễ nhận thấy.

Bọn họ đã tỉnh táo lại.

“Được.”

Dương Lệ gật đầu, hắn thu hồi thanh kiến trong tay: “Chuyện này nếu do chúng

ta gây ra, vậy thì mời hai vị cùng bổn tọa cùng nhau đóng Cổng Cửu U lại.”

“Nếu không thì.”

“Cửu U chi khí sẽ không ngừng tuôn ra từ Cổng Cửu U, phạm vi của Vạn Quỷ

Quật sẽ không ngừng mở rộng, dù là đối với Tây Vực hay Nam Vực, đều không

phải chuyện tốt.”

“Có thể.”

Ngũ Tu Tư gật đầu.

“Được.”

U Thiên Linh cũng nói.

Giọng nói vừa vang lên.

Dương Lệ, U Thiên Linh, cùng với Ngũ Tu Tư, ba người ban nãy còn đang

đánh tới đánh lui, nhưng hiện tại thật sự đã liên thủ với nhau, để cùng nhau

đóng Cổng Cửu U lại.

Đùng đùng đùng!

Bốn phương thiên đại trong Vạn Quỷ Quật đều chấn động vô cùng kịch liệt, uy

thế kinh thiên động địa, linh khí trong trời đất tụ tập lại, sinh ra gió lốc năng

lượng.

Ba người Dương Lệ ra tay, thể hiện uy lực vô cùng lớn mạnh, vô cùng rộng lớn,

ẩn chứa uy lực kinh thiên động địa, vô số phù văn đan xen vào nhau, đạo vận

dồi dào tràn ra, hóa thành một trận đồ màu tím rộng lớn.

Sau cùng.

Trận đồ màu tím buông xuống, bao phủ lên Cổng Cửu U, buộc nó phải khép lại.

Ngay sau đó.

Hắc vụ Cửu U mới thật sự ngừng khuếch tán, quỷ vật hỗn loạn đang bạo động

dần dần yên tĩnh lại.

Như vậy.

Sư rung chuyển của Vạn Quỷ Quật đã ngừng lại hoàn toàn.

“Đi.”

Vù!

Bàn tay ngọc ngà của U Thiên Linh vung lên, không gian thông đạo xuất hiện,

nàng bước vào, trước đi rời đi thì quay lại, dùng ánh mắt liếc nhìn Dương Lệ:

“Dương tông chủ, lần tới có cơ hội ta sẽ mở mang kiến thức về kiếm đạo của

ngươi nữa.”

Dứt lời.

Nàng cũng xoay người bước đi.

Soạt! Soạt! Soạt!

Tiếp đó.

Tất cả quỷ tu của Cửu U quỷ tông cũng nối gót rời đi.

“Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.