Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 287: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 287 Khởi Tử Hồi Sinh



Nguyên Phượng phản ứng lại, nàng chú ý đến Lữ Thanh Nhan đang nằm trong

lồng ngực Tề Minh. Sắc mặt nàng thay đổi, trở nên tái nhợt không còn chút máu

nào, nàng nghiêng ngả ngồi bệt trên mặt đất, cả cơ thể không có chút sức lực

nào, trong lòng tràn ngập đau thương: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như

vậy?”

Nên biết.

Vì cứu nàng nên Lữ Thanh Nhan bị tên trưởng lão Hóa Thần kia của Xích

Huyết Ma tông đánh trọng thương, vì thế nên mới bị mấy tên trưởng lão của

Xích Huyết Ma tông vây giết.

Nói cách khác.

Lữ Thanh Nhan dùng tính mạng của bản thân để cứu mạng của Nguyên

Phượng.

“Thiên Cương ba mươi sáu thuật.”

Tề Minh hít sâu, ánh mắt kiên định, vận chuyển pháp lực trong cơ thể, hai tay

kết thành từng luồng pháp ấn thần thông, thế của Thiên Địa Đại Đạo tập trung

lại: “Khởi Tử Hồi Sinh.”

Ầm!

Trời đất khắp nơi chấn động.

Khởi Tử Hồi Sinh.

Đó là một loại thuật thần thông huyền pháp trong Thiên Cương ba mươi sáu

thuật.

Môn thuật thần thông huyền pháp này vô cùng thâm hậu.

Dùng máu thịt và xương trắng của người chết.

Nó có thể đưa linh hồn của người đã khuất trở về với xác chết, niết bàn trọng

sinh, biểu lộ rõ rệt sự ảo diệu của sinh tử, đây là một môn pháp thuật tối cao, có

thể làm người chết sống lại.

Thế nhưng.

Sức sống của Lữ Thanh Nhan đã biến mất, nguyên thần vỡ vụn, linh hồn tan

biến. Và Tề Minh cũng chỉ mới tu luyện Thiên Cương ba mươi sáu thuật đến

đại thành cực hạn, còn chưa viên mãn, lại thêm, tu vi của Tề Minh cũng chỉ mới

Hóa Thần sơ kỳ.

Vì thế.

Sẽ rất khó khăn khi Tề Minh phát huy môn thuật thần thông huyền pháp Khởi

Tử Hồi Sinh này, hắn lấy lượng lớn pháp lực trong cơ thể ra vận chuyển sự

huyền diệu của sinh tử, hóa thành thần thông Khởi Tử Hồi Sinh.

“Hắn… Hắn định làm gì?”

“Khởi Tử Hồi Sinh?”

“Chẳng lẽ hắn muốn hồi sinh Lữ Thanh Nhan?”

“Sao có thể như thế được? Trước giờ chưa từng nghe nói về loại thần thông

pháp thuật Khởi Tử Hồi Sinh, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, chắc chắn

là hắn điên rồi.”

“Điều đó là không thể!”

“...”

Quanh đây.

Tất cả mọi người trong Xích Huyết Ma tông và Thiên Khải tông nhìn hành vi

của Tề Minh thì đều lắc đầu, cảm thấy Tề Minh đang nằm mơ giữa ban ngày,

phí phạm thời gian.

Bởi vì.

Trước giờ không hề tồn tại thuật Khởi Tử Hồi Sinh.

“Đó...”

Cách đó không xa.

Đôi mắt của Ngu Tuyết Lan cũng nhìn sang, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy

hành động của Tề Minh, nàng cũng cho rằng hành vi này của Tề Minh là tốn

công vô ích.

Vù! Vù!

Chỉ thấy.

Tề Minh tiêu hao gần hết pháp lực, vận chuyển Thiên Địa Đại Đạo, giữa hai bàn

tay của hắn tụ tập rất nhiều phù văn, chúng tỏa ra một thứ ánh sáng huyền bí.

Tiếp đó.

Bàn tay phải của Tề Minh hạ xuống, tăng thêm sức mạnh thuật thần thông

huyền pháp Khởi Tử Hồi Sinh trên người Lữ Thanh Nhan, ánh sáng màu trắng

vô cùng đậm đặc bắt đầu từ trên trán Lữ Thanh Nhàn, dần dần lan ra khắp cơ

thể nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Ánh sáng màu trắng càng ngày càng đậm hơn.

Nó chứa đựng một loại sức mạnh đảo ngược sự sống và cái chết.

Những vết thương trên cơ thể Lữ Thanh Nhan dần khép lại, và máu đã chảy ra

khỏi cơ thể cũng đang từ từ trở về, và tất cả các vết thương đều lành lại trong

thời gian ngắn.

“Chuyện… chuyện này…”

“Vết thương đã bình phục, thương tích của Lữ Thanh Nhan đã khỏi…”

“Chỉ là vết thương bên ngoài cơ thể lành lại thôi, chữa trị vết thương bên ngoài

cơ thể cũng không quá khó khăn, quan trọng nhất là nguyên thần đã tan vỡ và

linh hồn đã tan biến của Lữ Thanh Nhan.”

“Vì thế mới nói, chuyện Khởi Tử Hồi Sinh là không thể, muốn tụ tập lại nguyên

thần và linh hồn đã tan biến, đây là chuyện không có khả năng.”

“Ngay cả khi thật sự có thể kết hợp nguyên thần và linh hồn lại, nhưng để linh

hồn và thể xác có thể hòa nhập thành một thể được, thì phải đảo ngược quy luật

sinh tử, điều này đã dính dáng đến nền tảng của thế giới.”

“Tề Minh không thể thành công.”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.

“Tụ.”

Tề Minh quát nhẹ.

Thế là.

Bên trên cơ thể Lữ Thanh Nhan, từng tia sáng linh hồn đang từ từ hội tụ, và ánh

sáng nguyên thần cũng đang dung hợp.

Không lâu sau.

Tất cả ánh sáng của linh hồn và ánh sáng của nguyên thần đã tan vỡ đều hòa

vào nhau.

Tập hợp lại thành hình người.

Hình dáng con người mờ ảo.

Đúng là linh hồn mang dáng vẻ của Lữ Thanh Nhan.

“Cái gì?”

“Shh…”

“Hắn… Hắn… Hắn thực sự tái hợp được linh hồn và nguyên thần đã tan vỡ của

Lữ Thanh Nhan.”

“Trời ạ!”

“Đó... Đó là loại thần thông thế nào, đó là loại thần thông ra sao…”

“Chẳng nhẽ hôm nay chúng ta thật sự sẽ được chứng kiến một điều kỳ diệu

đang xảy ra? Thực sự muốn chúng ta tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Khởi

Tử Hồi Sinh ư?”

“Quá chấn động, chuyện này thực sự quá chấn động!”

“Không! không! Còn quá sớm để đưa ra kết luận, Tề Minh vẫn còn bước cuối

cùng phải hoàn thành, bước cuối cùng này mới là bước khó nhất, hắn cần phải

đảo ngược quy luật sinh tử mới có thể làm linh hồn và thể xác dung hợp với

nhau.”

“Hắn thật sự có thể thành công à?”

Không tránh khỏi.

Hầu như mọi người xung quanh đều không thể không nhìn sang bên này.

Thực sự là.

Trên chiến trường.

Phần lớn trưởng lão của Thiên Khải tông và Xích Huyết Ma tông, ba bị Phong

chủ còn có Thái thượng trưởng lão của Xích Huyết Ma tông bên trong tầng

Cương Khí đều chú ý đến nơi đó.

Nơi này đã trở thành tâm điểm của cả chiến trường.

“Dung.”

Đây là bước cuối cùng.

Đôi mắt Tề Minh bình tĩnh, pháp lực tiêu hao quá lớn, tay phải hắn véo ấn

quyết, huyền ảo vô song, dưới sự vận chuyển môn thuật thần thông huyền pháp

Khởi Tử Hồi Sinh này, quy luật sinh tử thực sự có sự đảo ngược.

Vù!

Có thể thấy.

Tề Minh lại hạ bàn tay phải xuống, linh hồn và nguyên thần được tụ lại rồi kết

hợp biến thành linh hồn mờ ảo của Lữ Thanh Nhan, đang dung hợp một cách

chậm rãi vào trong cơ thể nàng.

Không mất nhiều thời gian.

Linh hồn và thể xác được kết hợp một cách triệt để.

Sau đó.

Có một làn sóng vô hình tràn ra xung quanh, rung chuyển bốn phía, tất cả mọi

người đều giật mình, hai mắt trợn tròn, nhìn tình huống của Tề Minh.

“Thành… Thành công không?”

“Đây…”

“Sẽ không thật sự thành công chứ?”

“...”

Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.

“Phù...”

Tề Minh hít sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.