Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 288: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 288 Khởi Tử Hồi Sinh (2)



Không lâu sau đó.

Tề Minh nghe thấy tiếng tim đập của Lữ Thanh Nhan, tuy rằng đôi mắt nàng

vẫn nhắm nghiền, nhưng con ngươi đã chuyển động mấy lần, ngón tay trắng

nõn như ngọc cũng giật nhẹ.

Thật chậm rãi.

Lữ Thanh Nhan mở mắt ra.

Nàng sống lại rồi.

Môn thuật thần thông huyền pháp Khởi Tử Hồi Sinh đã thành công.

“Điều này là không thể!”

Đôi mắt Ngu Tuyết Lan mở to, chấn động đến vô cùng: “Làm sao có thể? Làm

thế nào điều này có thể xảy ra? Sao có thể thực sự sống lại!”

“Shh…”

“Thành công! Tề Minh thành công!”

“Hắn… Hắn làm được, hắn thực sự đã làm được loại phép màu này, loại chuyên

khó tin đến như vậy, đã thực sự đảo ngược quy luật sinh tử, thực sự thực hiện

được Khởi Tử Hồi Sinh!”

“Trời ạ!”

“Đây rốt cuộc là loại thần thông gì?”

“Không thể tin được! Thật không thể tin được!”

“...”

Thời điểm này.

Tất cả mọi người đều thực sự bàng hoàng, bọn họ tận mắt chứng kiến kỳ tích

được sinh ra, tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của chết đi sống lại.

Loại chuyện này.

Từ lúc Huyên Giới mở ra đến nay chưa từng xuất hiện kỳ tích như vậy.

“Sư phụ!”

Nguyên Phượng vô cùng vui mừng, nàng vui đến khóc: “Tốt quá, tốt quá rồi, sư

phụ sống lại rồi, sư thúc cứu sống sư phụ rồi.”

“Ngươi.. ngươi là ai?”

Thế nhưng.

Mọi thứ thường không thực sự hoàn hảo.

Đôi mắt Lữ Thanh Nhan trống rỗng, nhưng lại trong veo sạch sẽ vô cùng, đôi

mắt giống như một tờ giấy trắng, nàng nhìn Tề Minh, dùng giọng điệu khó hiểu

hỏi: “Ta… Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?”

“Ta…”

Mông lung, mờ mịt, đơn thuần.

Mặc dù Lữ Thanh Nhan sống lại, nhưng sau khi nàng sống lại, dường như nàng

đã có được cuộc sống mới, nàng mất hết trí nhớ, không biết mình là ai, Tề Minh

là ai, nàng quên hết mọi chuyện.

Lúc này Lữ Thanh Nhan giống như một tờ giấy trắng tinh.

Nàng gần như đã quên hết mọi thứ.

“Sư tỷ, ngươi…”

Tề Minh sửng sốt một chút, hắn cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đương nhiên.

Khởi Tử Hồi Sinh cũng không phải là thuốc chữa bách bệnh, khó có thể thực sự

khiến Lữ Thanh Nhan sống lại, mặc dù Lữ Thanh Nhan đã sống lại, nhưng cũng

phải trả một cái giá rất đắt.

Phải hiểu.

Ngay cả khi nàng được sống lại.

Nhưng.

Nếu ngươi mất hết ký ức trước đây, thậm chí vì mất đi trí nhớ dẫn đến tính cách

của ngươi có thể sẽ thay đổi, vậy thì ngươi sau khi sống lại có còn là ngươi

không?

Hoặc có thể nói.

Sau khi sống lại, ngươi có thực sự là ngươi không, hay ngươi là một người

khác?

Không ai biết điều này.

Một lúc lâu sau.

Tề Minh bình tĩnh lại.

“Thôi.”

Tề Minh đỡ Lữ Thanh Nhan đứng dậy: “Nếu mọi chuyện đã xảy ra, vậy thì

không thể thay đổi, ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, mặc dù sư tỷ đã mất đi tất cả

ký ức, nhưng ít nhất cũng coi như nàng đã sống lại.”

“Tiếp theo.”

Tề Minh hít sâu, không hề che dấu sát ý trong đôi mắt: “Đã đến lúc để những kẻ

phải trả giá đưa ra cái giá mà bọn họ phải trả rồi.”

Soạt! Soạt! Soạt!

Tề Minh để Lữ Thanh Nhan đứng bên cạnh mình, vung tay phải lên, năm linh

sủng của Tề Minh xuất hiện và đứng bên cạnh Tề Minh.

“Hoắc Trường Thanh.”

Tề Minh dặn dò: “Các ngươi bảo vệ sư tỷ cẩn thận.”

“Tuân mệnh, chủ nhân.”

Hoắc Trường Thanh cúi đầu hành lễ.

“Vậy thì.”

Tề Minh ngẩng đầu lên nhìn các trưởng lão của Xích Huyết Ma tông, giọng nói

lạnh lùng: “Trước tiên bắt đầu từ Xích Huyết Ma tông đi.”

Vừa dứt lời.

“Thanh Liên Đạo.”

Keng!

Tề Minh bước từng bước ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, dưới chân hắn nở rộ

đóa Thanh Liên kiếm đạo thập nhị phẩm, nó bao lấy thân thể Tề Minh.

Vô số kiếm khí bộc phát như luyện hóa nở rộ, tràn ra xung quanh.

Bụp! Bụp! Bụp!

“A!”

“Cứu mạng!”

“Mau! Chạy mau!”

Những tiếng hét thất thanh vang lên.

Xung quanh đây.

Các đệ tử và trưởng lão Xích Huyết Ma tông, ngay cả kiếm khí của Tề Minh

cũng không thể ngăn cản, dù là Trúc Cơ, hay là Kết Đan, kể cả là Nguyên Anh,

đến cả cảnh giới Xuất Khiếu và trưởng lão Hóa Thần của Xích Huyết Ma tông,

trong chớp mắt đã chết.

Cuộc đi săn bắt đầu…

Vẻ mặt đám đệ tử và các trưởng lão Xích Huyết Ma tông trở nên vô cùng bàng

hoàng, bởi thứ sức mạnh mà Tề Minh bộc phát ngay lúc này thực sự quá kinh

khủng, khiến bọn họ hãi hùng, không thể phản kháng. Chúng bỗng cảm thấy

mình thật nhỏ bé, thậm chí có muốn thì cũng chẳng trốn thoát nổi.

Trong một thời gian cực ngắn ngủi.

Mấy tên trưởng lão Xích Huyết Ma tông đã giết chết Lữ Thanh Nhan cũng bị

kiếm khí của Thanh Liên Kiếm Đạo xuyên thủng tới chết, thi thể nát như cái

sàng, trên người toàn là lỗ thủng.

Thật là thê thảm.

“Giết!”

“Xông lên!”

“Chúng ta mau tiếp bước Tề chân truyền, tiêu diệt đám yêu nhân Ma Đạo vô

nhân tính kia.”

“Giết!!”

“...”

Chúng đệ tử và các trưởng lão Thiên Khải tông bừng tỉnh. Tuy họ cũng rúng

động trước thực lực của Tề Minh, nhưng họ không hề kinh hãi như đám đệ tử

và trưởng lão Xích Huyết Ma tông.

Bởi vì đệ tử và các trưởng lão Thiên Khải tông đều biết rõ sức mạnh và sự yêu

nghiệt của Tề Minh.

Họ chứng kiến biết bao lần nên sắp miễn dịch rồi.

Tuy rằng sau khi tiến vào chiến trường, Tề Minh không hề nói ra một câu độc

địa nào, song từ ánh mắt và hành động của Tề Minh, tất cả mọi người đều có

thể cảm nhận lửa giận và sát khí của hắn.

Có thể nói là tàn bạo.

“Tề… Tề sư thúc…”

Nguyên Phượng nhìn bóng lưng Tề Minh, nhìn đám đệ tử và trưởng lão hùng

mạnh của Xích Huyết Ma tông cứ lần lượt từng tên từng tên chết trong tay Tề

Minh.

Vô số luồng kiếm khí bùng nổ.

Như thể đang gặt lúa, giật nhẹ một nhát là đứt một mảng lớn.

Thật sự quá mạnh.

Bùm!

Tề Minh bước ra, tiến đến gần tên trưởng lão Hoá Thần cảnh của Xích Huyết

Ma tông, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không có chút cảm xúc dao động nào.

“Ngươi! Ngươi!”

Tên trưởng lão Hóa Thần cảnh của Xích Huyết Ma tông có mái tóc dài màu đỏ

ngòm, sắc đỏ như máu, sát nghiệt trên người rất nặng. Khi đối mặt với Tề Minh,

hai chân hắn run lẩy bẩy.

“Aaaaaaaaaaa! Chết đi!”

Tên trưởng lão Hoá Thần cảnh của Xích Huyết Ma tông gầm lên giận dữ, bộc

phát toàn bộ sức mạnh, pháp bảo bổn mạng của hắn là một tòa tháp xương khô

chín tầng.

Hiển hiện ra ngoài.

“Vạn Cốt Tháp.”

Hắn lại gầm lên, “Cốt Ngục Thâm Uyên.”

Bùm!

Ma khí mãnh liệt.

Phóng thích pháp lực cuồn cuộn.

Vạn Cốt Tháp đón gió mà phình ra, không ngừng trở nên to lớn, càng lúc càng

nặng như núi. Vô số ma ảnh xông ra, cuồn cuộn cuồn cuộn, tựa như một vực

sâu đang bành trướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.