Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Tất cả bọn họ đều triệu hồi Tiên Chu của từng Tiên Vương, sau đó đưa cho các
đệ tử chân truyền của mình, rồi lần lượt cùng nhau lên Trung Ương Thần Sơn.
Trung Ương Thần Sơn nằm ở vị trí trung tâm nhất của Trung Ương Giới.
Đồng thời, nó cũng nằm trong vùng trung tâm của Thánh địa Tiên tộc: Vạn Tiên
Sơn
Vù! Vù!
Tề Minh lái chiếc Linh Lung Tiên Chu, vượt qua khoảng cách của không gian,
đi qua bất cứ đâu và có thể nhìn thấy tiên sơn của các vị Tiên Vương khác, trên
đường còn va chạm phải tiên chu của các vị Tiên Vương khác nữa.
“Nhân sư đệ.”
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi đến bên cạnh Tề Minh. Hắn chính là nhị
sư huynh – Triệu Trường Lệ, một nam tử trẻ có cái mũi khoằm.
“Triệu sư huynh.”
Tề Minh đáp lại.
Thực ra, Tề Minh thông qua việc suy luận về quá khứ cùng lịch sử của Nhân
Bảo Kỳ, mà hắn đã biết được mối quan hệ không mấy hoà thuận giữa Triệu
Trường Lệ này với Nhân Bảo Kỳ.
Thậm chí bởi vì chuyện ngoài ý muốn đó mà Triệu Trương Lệ đã biết được bí
mật của Nhân Bảo Kỳ.
Cũng chính là nói.
Triệu Trường Lệ đã phát hiện ra mật thất của Nhân Bảo Kỳ. Hơn nữa, hắn biết
Nhân Bảo Kỳ đang giam giữ mỹ nữ của các tộc. Thực ra, đây cũng không phải
là chuyện to tát gì, nhưng vấn đề là những mỹ nữ đó lại có nét giống với Nguyệt
Y Linh, mẫu thân của Nhân Bảo Kỳ.
Cái bí mật này nói lớn thì không phải lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải nhỏ.
Bởi vì chuyện này mà Triệu Trường Lệ đã đe dọa Nhân Bảo Kỳ, nhiều lần còn
cướp đi cơ hội của Nhân Bảo Kỳ.
Chính bởi vì điều này nên Triệu Trường Lệ mới có cơ hội trở thành nhị sư
huynh và có đủ tư cách để trở thành đệ tử thân truyền của Linh Lung Tiên
Vương. Còn Nhân Bảo Kỳ thì hết lần này tới lần khác đều bị bỏ lại phía sau.
“Dạo gần đây, ta bận bế quan tu luyện Không Gian Thần Thông mà lần trước đệ
tặng cho ta, nên vẫn chưa xuất quan. Mấy ngày trước xuất quan, thì ta mới nghe
tin về đệ.”
Triệu Trường Lệ như cười như không, “Đệ vẫn chưa làm xong nhiệm vụ mà sư
phụ giao cho. Trong khi bốn người đi cùng đều đã chết, đệ thế mà lại sống sót
được.”
“Nhân sư đệ à, đệ thật là phúc lớn mạng lớn đấy.”
“Đệ chỉ là gặp may thôi ạ.”
Tề Minh nói.
“Không sao, không sao.”
Triệu Trường Lệ vỗ vai Tề Minh, “Đệ có thể sống sót được như thế. Ta thân là
sư huynh của đệ vui còn không kịp đấy chứ. Đệ có thể nào kể lại rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì không? Cái tên Tề Minh đó thật sự lợi hại như thế sao? Năm
người các đệ đã liên thủ như vậy rồi mà lại còn bị hắn giết chết bốn người ư?”
“Triệu sư huynh, huynh hơi lắm lời rồi đấy.”
Tề Minh cau mày, thở dài một tiếng, rồi nói.
“Hahaha…”
Triệu Trường Lệ cười vài tiếng, “Không nói thì không nói, đệ không cần phải
bày ra cái bộ mặt khó coi như vậy đâu. Lần này là lần cuối cùng đệ bước vào
Tiên Vương động thiên. Sư huynh chúc đệ có thể thu được thứ tốt trong Tiên
Vương động thiên.”
“Đến lúc đó đệ nhất định phải để cho sư huynh xem qua một chút đấy nhé!”
“…”
Tề Minh không thèm lên tiếng.
Triệu Trường Lệ cảm thấy vô vị nên cũng rời đi. Hắn dường như không muốn
khiêu khích Nhân Bảo Kỳ nữa, dù sao cũng cần có chừng mực.
“Nhân Bảo Kỳ ơi là Nhân Bảo Kỳ.”
Trong lòng Tề Minh thầm lắc đầu, “Nếu như nói ngươi là một tên phế vật thì
không hẳn. Bởi vì ngươi có tố chất thiên bẩm cực kỳ cao, phúc khí cũng cực kỳ
tốt, đứng phía sau còn có phụ mẫu thuộc thế hệ đầu tiên của Tiên tộc. Do đó,
ngươi có thể được xem như là thế hệ thứ hai chân chính.”
“Nhưng nếu như không nói ngươi là một tên phế vật thì cũng không đúng.”
“Bởi vì ngươi lại vì cái loại chuyện đó mà bị Triệu Trường Lệ nắm được thóp;
hơn nữa, còn vì chuyện đó mà bị hắn uy hiếp. Với cái tính tình như vậy, thì
ngươi thực sự chính là một tên phế vật.”
Vẻ mặt của Tề Minh hơi trầm ngâm, “Nếu như cái tên Triệu Trường Lệ này
không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta thì xem như không có gì. Nhưng nếu hắn
cứ nhất quyết tự tìm đến đường chết, vậy thì ta cũng không ngại thủ tiêu hắn
đâu.”
“Chúng ta đã đến Trung Ương Thần Sơn rồi.”
Lúc này, giọng nói của Linh Lung Tiên Vương vang lên bên tai Tề Minh.
Vù!
Linh Lung Tiên Chu dừng lại.
“Đó là...”
Tề Minh liếc nhìn, thứ đập vào mắt hắn chỉ là một góc băng sơn của Trung
Ương Thần Sơn thôi. Bởi vì Linh Lung Tiên Chu dừng ở trên không trung, nên
hướng chính diện không thể nào nhìn thấy toàn cảnh Trung Ương Thần Sơn
được.
Tề Minh ngẩng đầu nhìn lên.
Về đường kính của Trung Ương Thần Sơn thì bọn họ tạm thời không thể nào
xác định được; còn về độ cao thì bọn họ lại càng không thể nào tưởng tượng
nổi. Thần sơn khổng lồ giống như kình thiên chi chủ, không ngừng mở rộng lên
phía trên, vô cùng hùng vĩ đồ sộ, như thể đã xuyên qua chân trời của Huyền
Giới vậy.
Quả là không thể nào tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, khi càng tiến lại gần, bọn họ có thể cảm nhận được Trung Ương Thần
Sơn, giống như thiên địa chi uy, toả ra một loại uy lực vô cùng đáng sợ. Mà
người bình thường căn bản không thể nào lại gần được, họ sẽ bị uy lực của thần
sơn này làm cho rơi xuống đất mất.
“Linh Lung Tiên Lộ.”
Vù!
Linh Lung Tiên Vương dùng hai tay niết ấn, từng đạo tiên ấn pháp quyết hiện
ra, bay ra ngoài không trung, dung nhập vào trong Trung Ương Thần Sơn và đã
tạo ra dao động năng lượng.
Ngay sau đó, mây mù bao quanh Trung Ương Thần Sơn, phía trên đó bỗng mở
ra một cái thang bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, vừa vặn nối liền với
Linh Lung Tiên Chu.
“Bây giờ có thể xuất phát rồi đấy.”
Linh Lung Tiên Vương nói: “Các ngươi chỉ có thời gian ba ngày để đi men theo
Linh Lung Tiên Lộ này mà đặt chân đến Trung Ương Thần Sơn. Sau đó, trong
vòng ba ngày, các ngươi cần phải dựa vào chính mình để đi đến đỉnh núi của
Trung Ương Thần Sơn.”
“Tất nhiên.”
“Trong vòng ba ngày, nếu như các ngươi vẫn chưa thể đến đỉnh núi Trung Ương
Thần Sơn, thì các ngươi sẽ mất đi tư cách bước vào Tiên Vương động thiên.”
“Đây cũng coi như là một bài khảo nghiệm dành cho các ngươi đi.”
“Các ngươi đều đã rõ hết rồi chứ?”
“Vâng.”
“Đệ tử hiểu rồi ạ.”
“Tuân lệnh sư phụ.”
“…”
Đám người Tề Minh đồng thanh đáp.
“Ừm.”
Lung Linh Tiên Vương gật đầu, “Mau xuất phát đi.”
“Vâng ạ.”
“Tuân lệnh.”
“…”
Giọng nói tắt dần.
Soạt
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.