Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
“Nhưng mà.”
“Chúng ta khó khăn lắm mới tiến vào được cung điện Tiên tổ, nếu chỉ thu được
vẻn vẹn một môn tiểu thần thông thuật đã phải rời đi, ta thật sự không cam
lòng.”
“Cho dù như thế nào.”
“Ta cũng muốn thử xem có thể thu hoạch được truyền thừa Tiên tổ hay không.”
Ngay sau đó.
Đầu tiên, Tề Minh và Thanh Phong Vũ đi dạo một vòng trong tầng thứ nhất, cẩn
thận quan sát, sau khi xác nhận không phát hiện thêm điều gì ở tầng thứ nhất,
lúc này bọn họ mới dọc đi dọc theo cầu thang hình xoắn ốc hướng lên tầng thứ
hai.
Oanh! oanh!
Nhưng mà.
Tề Minh và Thanh Phong Vũ vừa mới đi được một nửa cầu thang, toàn thân lập
tức chấn động, bên tai truyền đến một tiếng nổ thật lớn, cảnh tượng xung quanh
liên tục biến hóa.
“Không tốt!”
Thanh Phong Vũ kinh ngạc hô lớn, “Đây là huyễn cảnh!”
Khảo nghiệm một lần nữa giáng xuống.
Ông!
Quả nhiên.
Cảnh tượng tiên tiếp thay đổi.
Lần này.
Tề Minh và Thanh Phong Vũ không còn cùng rơi vào một huyễn cảnh, hai
người bị tách ra, Tề Minh phát hiện mình đi vào sa mạc cô tịch vắng vẻ.
“Ta chính là Tiên tộc Tiên Tổ.”
Lúc này.
Tề Minh ngẩng đầu, nhìn thấy một người cao lớn vô tận, lại vô cùng chân thực,
hai tay chắp phía sau lưng, đưa lưng về phía Tề Minh, không thể nhìn thấy rõ
ràng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng vĩ đại vô tận của hắn.
“Nhân Bảo Kỳ.”
Kẻ có dáng vẻ vĩ đại vô tận tự xưng mình là Tiên tộc Tiên Tổ, trầm giọng nói:
“Ngươi và bản tọa hữu duyên, có thể kế thừa ya bát của bản tọa.”
“Tới. UU đọc sách”
“Đi về phía trước…”
“Cũng chỉ là thế này thôi sao?”
Tề Minh cảm thấy hơi thất vọng, “vốn cho rằng khảo nghiệm sẽ khó khăn như
thế nào, kết quả lại là thứ trăm ngàn sơ hở, huyễn cảnh như thế này, sao có thể
lừa được ta?”
“Thật sự là thất vọng!”
Ông!
Tề Minh trực tiếp ra tay, linh lung la bàn bay ra, trực tiếp rơi lên trên dáng
người vĩ đại vô tận đó, đánh cho đối phương tan biến.
Sau đó.
Huyễn cảnh lập tức bị Tề Minh dễ dàng phá vỡ.
Xung quanh khôi phục bình thường.
Tề Minh vẫn còn ở trên cầu thang, đi lên nửa cầu thang, hắn quay đầu lại nhìn
một cái, chỉ thấy trên trán Thanh Phong Vũ toát mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy,
đã hãm sâu vào trong huyễn cảnh không thể tự kềm chế.
“Huyễn cảnh khó khăn như thế sao?”
Tề Minh nhìn trạng thái của Thanh Phong Vũ, cảm thấy hơi nghi ngờ, dưới ánh
mắt của Tề Minh, cả hai ảo cảnh, trước sau đều trăm ngàn chỗ hở, không thể giả
hơn được nữa.
Nhưng mà.
Thanh Phong Vũ lại hãm sâu vào bên trong không thể khống chế được.
Tề Minh suy nghĩ trong giây lát.
Hắn đưa tay ra chụp tới Thanh Phong Vũ, nhưng tay Tề Minh lại xuyên qua
thân thể Thanh Phong Vũ, thì ra hai người bọn họ đang ở hai không gian khác
nhau.
“Đáng tiếc.”
Tề Minh lắc đầu, “Thanh Phong Vũ, không phải là ta không muốn giúp ngươi,
mà hình như ta không thể giúp ngươi, vậy ngươi tự mình chậm rãi giãy dụa bên
trong huyễn cảnh đi thôi.”
Trên thực tế.
Trong mắt Tề Minh là huyễn cảnh có trăm ngàn chỗ hở, nhưng trong mắt của
Thanh Phong Vũ, lại vô cùng chân thực.
Hắn ở bên trong huyễn cảnh, cũng gặp được Tiên tộc Tiên Tổ, Thanh Phong Vũ
cũng mưu toan khám phá huyễn cảnh giống như Tề Minh, lại bị uy thế của Tiên
tộc Tiên Tổ chèn ép quỳ sụp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, sắc mặt vô cùng
kính sợ.
Thanh Phong Vũ lại một lần nữa bị huyễn cảnh mê hoặc, khó lòng phá trận.
Cho nên nói.
Cũng không phải huyễn cảnh cung điện Tiên tổ quá yếu, càng không phải là ảo
cảnh có nhiều sơ hở, mà là thực lực và cảnh giới của Tề Minh đúng là quá cao,
hắn mới có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấu được hư thực.
Tề Minh đi trước một bước tới tầng thứ hai, hắn nhìn ngắm xung quanh, ở tầng
thứ hai cung điện Tiên tổ, thấy được pho tượng thứ hai, cũng ở cạnh cây cột cực
lớn kia, che mất hơn một nửa pho tượng.
Tề Minh lại đi qua.
Tới gần Pho tượng.
Phần thân và dáng vẻ của pho tượng đập vào mắt hắn.
“Cái này…”
Trong mắt Tề Minh lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc, bởi vì phần thân và dáng vẻ
của Pho tượng này, cũng chỉ có một bóng lưng, không có khuôn mặt thực sự.
Cho dù Tề Minh xem xét ở góc độ nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng
vĩ đại.
Giống như dáng người vĩ đại vô tận mà Tề Minh nhìn thấy trong huyễn cảnh.
Chỉ có bóng lưng!
Cả hai vô cùng giống nhau.
Ông!!!
Sau một khắc.
Pho tượng này tản ra hào quang chói sáng, vô cùng hỗn độn, những biến đổi ẩn
chứa thiên cơ, các đạo phù văn tuôn ra, Tề Minh cẩn thận nhìn qua, tổng cộng
có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo phù văn ngưng tụ với nhau.
Cuối cùng.
Phù văn hợp nhất.
Biến thành một ngọc giản sáng lấp lánh trong suốt.
Lớn khoảng bàn tay.
Một màu xám xanh.
Xoát!
Ngọc giản rơi xuống.
Tề Minh đưa tay tiếp nhận.
Ngay sau đó.
Tề Minh rót pháp lực vào bên trong, những đạo ánh sáng phù văn hiện lên, Tề
Minh nhận được một phần tin tức, đây là một môn tu luyện cường đại.
Chính xác tới nói.
Đây là một môn tu tiên pháp môn có thể tu luyện thành Tiên Vương chi tôn.
Đương nhiên.
Tiên Vương Tiên tộc của Huyền Giới và Tiên vượng của thượng giới lại là hai
loại cấp độ khác nhau, Khởi Nguyên Tiên Vương có thể so sánh với sự tồn tại
của Tiên Vương Thượng giới.
Phải biết rằng.
Sau khi Khởi Nguyên Tiên Vương chết, Tiên Thân của hắn thậm chí có thể biến
hóa thành một phương Huyền Giới.
Cấp độ và cảnh giới của Tiên Vương Tiên tộc của Huyền Giới, tương đương với
Đại Thừa cảnh Huyền Giới, nhưng Tiên Vương chi tôn lại khác với Đại Thừa
cảnh, sau khi tu thành Tiên Vương chi tôn, có thể tiến thêm một bước nắm giữ
được Thế giới bản nguyên, ký thác chân linh bản thân vào bên trong một
phương thế giới, chỉ cần thế giới đó bất diệt, Tiên Vương chi tôn sẽ không bao
giờ ngã xuống.
Điều này đã đạt đến một loại trình độ bất tử bất diệt khác.
Đương nhiên.
Muốn ký thác chân linh bản thân vào bên trong một phương thế giới, phải mượn
lực lượng Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, đồng thời cũng có một tỉ lệ
thất bại nhất định.
Còn có một điều.
Không phải thế giới nào cũng có thể ký thác chân linh được.
Nhất định phải đạt tới trình độ Tiểu thiên thế giới trình độ.
Cho nên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.