Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 433: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 433 Tâm ma Thiên Địa Đại Đạo (2)



Tề Minh cười khổ một chút: “Huyền Giới, tu hành giả, toàn bộ đều là một giấc

mơ của ta sao? Bây giờ ta tỉnh mộng rồi, thì quay về hiện thực?”

“Nếu như thật sự là mơ, những gì trong mơ cũng chân thực quá rồi.”

Rõ ràng.

Tề Minh đã quên mất hắn đang ở kiếp thứ tư của Cửu Cửu thiên kiếp: Tâm Ma

kiếp, hắn rơi vào trong Tâm ma ảo cảnh, tiến vào những hồi ức rất trọng yếu bị

che đậy.

Mà trong thế giới hiện thực.

Ong! Ong!

Tề Minh đứng ở giữa không trung, hắn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt

cũng nhắm lại, từ trên người hắn, lan ra lực lượng thiên địa kiếp nan hết sức

khủng bố.

Hơn nữa.

Ma khí tâm ma đen kịt đến cực điểm cuộn trào mãnh liệt, sinh ra từng đám mây

đen, lơ lửng trên không, đang không ngừng lan rộng, không ngừng lan ra xung

quanh.

Trong thời gian ngắn.

Tâm Ma kiếp sinh ra Ma Vân, lại bao phủ toàn bộ bình nguyên Huyền Thanh,

hơn nữa còn đang lan ra đến nơi xa hơn, giống như không có điểm cuối, mãi

không ngừng nghỉ.

Đồng thời.

Trong Ma Vân.

Giống như có từng con Ma Ảnh dữ tợn.

Khủng bố hơn là.

Đạo vận của Thiên Địa Đại Đạo hội tụ đến, dung nhập vào trong Tâm Ma kiếp.

Tâm ma của bản thân Tề Minh, lực lượng thiên địa kiếp nan, lại thêm lực lượng

của Thiên Địa Đại Đạo.

Ba cái dung hợp.

Tâm ma Thiên Địa Đại Đạo sinh ra.

Đây là tâm ma của Tề Minh, tâm ma Thiên Địa Đại Đạo do Tề Minh tích chứa

mà thành, trình độ khủng bố của tâm ma này, đã vượt qua mọi Tâm Ma kiếp.

Cho nên nói.

Tề Minh rơi vào trong nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay.

Đây chính là một kiếp nan khó vượt qua nhất của Tề Minh.

Bởi vì.

Tề Minh nhất định phải dựa vào bản thân phá tan tâm ma Thiên Địa Đại Đạo,

tiến tới hiểu ra bản thân, chứng được bản ngã, đạt được giải thoát, tu bổ toàn

tâm cảnh.

Như vậy.

Tâm ma lớn nhất của Tề Minh là gì?

Đó chính là.

Vốn dĩ hắn chỉ là một người bình thường của địa cầu, cái gọi là hành giả, cái gọi

là thành tiên, trên địa cầu, chỉ là truyền thuyết thần thoại hư cấu ra, tất cả đều là

hư ảo, chẳng hề có thực.

Cho nên.

Nơi sâu trong nội tâm Tề Minh, về việc hắn xuyên đến Huyền Giới, nhờ sự giúp

đỡ của phần mềm treo máy từng bước nhanh chóng phát triển đến trình độ bây

giờ, đều giữ nghi ngờ nhất định, hắn cảm thấy loại chuyện xuyên qua này không

thể tồn tại, tất cả đều là giả.

Ngày trước.

Tề Minh không thể hiện ra, cũng không lộ ra bất kỳ loại ý nghĩ này, nhưng đây

chính là tâm ma lớn nhất hắn giấu trong nơi sâu nhất trong nội tâm.

Bây giờ.

Tâm Ma kiếp đến.

Tâm ma Thiên Địa Đại Đạo tích chứa mà thành, để lộ hoàn toàn tâm ma chân

chính của Tề Minh, đồng thời xây dựng lên một ảo cảnh tâm ma chân thực, làm

cho Tề Minh rơi vào trong ảo cảnh tâm ma.

Nếu như nói.

Tề Minh không có cách nào phá tan ảo cảnh tâm ma, ý thức bản ngã của hắn sẽ

hoàn toàn sa vào trong ảo cảnh tâm ma, tâm ma Thiên Địa Đại Đạo sẽ chiếm

giữ cơ thể và linh hồn của Tề Minh.

Đến lúc đó.

Tề Minh sẽ biến thành tâm ma đại đạo khủng bố nhất của thế giới này, đây sẽ là

một cuộc tai họa, một tai họa không gì sánh nổi, tai họa đủ để quét sạch Hư

không vũ trụ hải.

“Đây…. đây….. là Tâm Ma kiếp gì?”

“Hí.....”

“Ma khí khủng bố như thế, Ma Vân khủng bố như vậy, Ma Ảnh khủng bố như

vậy…...”

“Làm sao lại xuất hiện Tâm Ma kiếp đáng sợ như vậy?”

“Đây là tâm ma gì?”

“Ta cảm nhận được uy năng của Thiên Địa Đại Đạo.”

“Trời ạ.....”

Xung quanh.

Muôn vạn sinh linh vì thế kinh ngạc cảm thán, tu vi không đủ, tồn tại tâm cảnh

không đủ, bọn họ nhìn lên Ma Vân trên bầu trời, trong đầu không kìm lại được

bị dẫn động tâm ma, xuất hiện các loại ảo cảnh, lập tức nhắm mắt lại, tâm thần

run rẩy, cũng không dám nhìn nữa.

Thậm chí.

Ngay cả năm vị Chí Tôn của Thiên Huyền châu đều bị uy năng tâm ma như này

ảnh hưởng, suýt chút nữa thì rơi vào trong ảo cảnh tâm ma, tồn tại có tu vi càng

cao thì mức độ bị ảnh hưởng càng lớn.

Trong ảo cảnh tâm ma của tâm ma Thiên Địa Đại Đạo xây dựng nên, lúc này Tề

Minh nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc từ bên ngoài phòng làm việc truyền đến,

thức tỉnh sự trầm tư của Tề Minh.

“Vào đi.”

Tề Minh nói.

“Lão đại.”

Cửa lớn văn phòng bị đẩy ra, Dương Khôn vô cùng lo lắng chạy vào: “Phần

mềm treo máy đã phát triển xong rồi, lúc nào thì chúng ta tung ra thị trường đưa

vào hoạt động?”

“Ừm.”

Tề Minh đứng dậy: “Chuyện này không nên chậm trễ, ngay hôm nay đi, cậu đến

nói với bộ phận thị trường nói một chút, để tất cả mọi người trong công ty

chuẩn bị cho tốt.”

“Vâng, rõ rồi ạ.”

Dương Khôn nhanh chóng gật đầu, lại chạy ra khỏi văn phòng.

“Cho nên nói…”

Tề Minh đi đến trước cửa sổ, anh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, trên đường

ngựa xe như nước, ô tô, người đi đường, xe điện, xe đạp thu vào trong tầm mắt.

Lại nhìn xung quanh.

Chính là từng tòa cao ốc.

Đây chính là một đô thị hiện đại hóa.

“Thật sự tất cả đều là mình nằm mơ sao?”

Tề Minh rơi vào trầm tư.

Lúc này.

Tề Minh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đứng ở dưới lầu, vẫy tay với Tề

Minh, chính là người bạn gái Lâm Tiểu Quả yêu đương nhiều năm.

Lúc Lâm Tiểu Quả và Tề Minh học năm nhất đại học đã xác định mối quan hệ

yêu đương, trải qua chặng đường tinh yêu dài, đi đến hôm nay.

Tề Minh lập nghiệp, mở công ty, phát triển thành công phần mềm treo máy,

tung ra thị trường đi vào hoạt động, chỉ cần thành công, Tề Minh cũng có thể

được xem là một nhân sĩ thành công chân chính.

Đương nhiên.

Chặng đường tình yêu nhiều năm của hai người.

Tình cảm của Tề Minh và Lâm Tiểu Quả sâu đậm, tuy rằng hai người còn chưa

kết hôn, nhưng những chuyện nên làm đều đã làm cả rồi, Lâm Tiểu Quả cũng

bằng lòng gả cho Tề Minh, nhưng Tề Minh lại sợ không cho Lâm Tiểu Quả một

cuộc hôn nhân hoàn mỹ.

Cho nên vẫn luôn không dám tỏ rõ thái độ.

“Tiểu Quả.”

Trên mặt Tề Minh treo lên nụ cười: “Sao em lại tới đây?”

“Đưa bữa sáng cho anh.”

Bởi vì đã đến tháng mười mùa đông rồi, thời tiết khá lạnh, Lâm Tiểu Quả khoác

lên người một cái áo khoác ngoài màu xám, đoan trang mà thanh nhã, trong tay

cô xách theo một hộp cơm giữ nhiệt, đặt lên bàn làm việc của Tề Minh.

“Mau ăn cơm đi, cũng không biết chăm sóc tốt cho bản thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.