Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 493: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 493 Sáu tộc Huyền Giới cung nghênh Tề Minh tiền bối trở về



Tề Minh chỉ cần toàn lực phóng thích hơi thở của bản thân, Cửa phi thăng sẽ

xuất hiện, Tề Minh cũng có thể thông qua Cửa phi thăng tiến vào Thượng giới.

Trên thực tế.

Tề Minh thông qua Thiên Đạo Chi Bảo: Cánh cửa thời không sau khi lột xác,

cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Thượng giới, hơn nữa, cũng không

phải chỉ có duy nhất một Thượng giới.

Ông!

Bóng dáng Tề Minh đột nhiên biến mất, hắn rời khỏi tầng Hư không, ngây

người hơn hai nghìn năm ở phía trên, cuối cùng hắn cũng xuất quan.

Hắn đi tới đỉnh núi Trung Ương Thần Sơn.

Đứng trên đỉnh núi.

Tề Minh chắp hai tay sau lưng, nhìn toàn bộ Huyền Giới ở phía xa, thu hết

mảnh đất Huyền Giới bao la vào trong mắt, cảm nhận được sự thay đổi của

Huyền Giới, cùng với linh khi thiên địa dồi dào căng tràn.

Huyền Giới đã sớm thay da đổi thịt.

Nhận được một sinh mệnh mới.

Sau một khắc.

Xoát! Xoát! Xoát!!!

Ở bên cạnh Tề Minh.

Xuất hiện bảy dáng người.

Chính là sáu linh sủng của Tề Minh, là đám người Hoắc Trường Thanh và Hắc

Viêm, còn có Thi Khôi Chí Tôn Hắc Liên, bọn họ cảm ứng được hơi thở của Tề

Minh, lập tức tới.

“Bái kiến chủ nhân.”

“Chúc mừng chủ nhân xuất quan.”

“Cung nghênh chủ nhân xuất quan.”

“...”

Mấy người Hoắc Trường Thanh và Hắc Liên cùng nói.

“Ừm.”

Tề Minh khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua đám người Hoắc Trường Thanh, “Hơn

hai ngàn năm qua, vất vả các ngươi phải trông coi nơi này.”

“Không gian khổ.”

“Đây là thuộc hạ phải làm.”

“...”

Hoắc Trường Thanh bọn họ lập tức nói.

“Đi thôi.”

Tề Minh nói: “Nên rời đi rồi.”

“Vâng.”

“Tuân mệnh.”

“...”

Mấy người Hoắc Trường Thanh nói.

Ông!

Mấy người Tề Minh hóa thân thành những luồng sáng, biến mất không thấy tăm

hơi, rời đi Trung Ương Thần Sơn, Tề Minh cũng không sốt ruột, không có vội

vàng quay lại Thiên Khải Tông, mà bắt đầu đi du ngoạn toàn bộ Huyền Giới.

Không thể không nói.

Hơn hai nghìn năm trôi qua.

Huyền Giới thay đổi rất lớn, sáu tộc cùng tồn tại, vui vẻ phồn vinh, toàn bộ

Huyền Giới, mặc dù đa số các cường giả Đại Thừa Cảnh đều đã phi thăng,

nhưng lại là một mảnh hòa hợp, yên ổn.

Nửa năm sau.

Tề Minh đi du ngoạn xong toàn bộ Huyền Giới, mới trở lại Thiên Khải tông.

Nam Vực.

Thiên Khải tông.

Ngày Tề Minh trở về.

Vừa vặn.

Ông! Ông!

Trên bầu trời.

Oanh!

Tề Minh cảm nhận được hơi thở Nhân Quả kiếp, hắn nhanh chóng ngẩng đầu

lên nhìn, đập vào mắt chính là một gốc Kiến Mộc thần thụ vô cùng to lớn, trùng

trùng điệp điệp, cành lá rậm rạp, không nhìn thấy được điểm cuối cùng, chỉ là

một gốc thần thụ, lại dường như đang chống đỡ toàn bộ thiên địa.

Giờ khắc này.

Khí cơ nhân quả chấn động, bạo phát Nhân Quả kiếp lực cường đại, muốn hủy

diệt gốc Kiến Mộc thần thụ to lớn này, uy thế cực kỳ mạnh mẽ.

Bên trong đám sương mù kiếp khí bao phủ bầu trời.

Xuất hiện một dáng vẻ xinh đẹp tuyệt diệu.

Giống như trích tiên hạ phàm.

Tuyệt vời vô song.

“Tô Khinh Âm.”

Tề Minh trong giây lát đã nhận ra, “Nàng đang độ Nhân Quả kiếp, hơn hai

nghìn năm trôi qua, tu vi Tô Khinh Âm tăng lên rất nhiều, đã vượt qua cửu

trọng thiên kiếp, và tám kiếp nạn đầu của Cửu Cửu Thiên kiếp, bắt đầu độ Nhân

Quả kiếp.”

“Không tệ, không tệ.”

Tề Minh khẽ gật đầu.

Ầm ầm!!

Đột nhiên.

Tề Minh lại nghe thấy tiếng nổ thật lớn, tiếng nổ ầm vang từ một phương hướng

khác truyền đến, đồng thời lại ở bên trong phạm vi Thiên Khải tông.

Lại nhìn thêm một lần nữa.

Đập vào tầm mắt của Tề Minh lại là một bóng dáng quen thuộc.

“Sư tỷ!”

Tề Minh nhìn thấy bên trong Nhân Quả kiếp khí bao phủ đầy trời, sư tỷ Lữ

Thanh Nhan đang ngồi xếp bằng, Lữ Thanh Nhan và Tô Khinh Âm, hơn hai

nghìn năm trôi qua, tu vi của nàng cũng đã đạt tới cảnh giới rất cao, đang độ

Nhân Quả kiếp.

Trên thực tế.

Chuyện Tô Khinh Âm và Lữ Thanh Nhan độ Nhân Quả kiếp cũng đã sớm lan

truyền ra ngoài, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều thế lực, có thể nói, toàn bộ Huyền

Giới đều đang nhìn chằm chằm.

Còn có.

Ba vị Linh Vương Đại Thừa cảnh của Linh tộc kia cũng quan tâm chuyện này

nhất.

Phải biết.

Huyền Giới bây giờ, bởi vì các chí cường giả Đại Thừa cảnh của năm tộc trên

cơ bản đều đã phi thăng Thượng giới, những người đạt tới tu vi Đại Thừa cảnh

chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Có thể nói.

Nếu như Lữ Thanh Nhan và Tô Khinh Âm có thể vượt qua Nhân Quả kiếp,

chắc chắn sẽ đột phá Đại Thừa cảnh, chuyện trọng đại như vậy, đương nhiên sẽ

dẫn tới sự chú ý của rất nhiều thế lực.

Thời gian trôi qua.

Mấy ngày sau.

Tô Khinh Âm và Lữ Thanh Nhan độ Nhân Quả kiếp đã tới cửa cuối cùng, các

nàng đã đỡ được phần lớn Nhân Quả kiếp khí, đồng thời cũng đã trả lại được

phần lớn nhân quả.

Về phần trước đây Tề Minh đã dùng thần thông Khởi tử hồi sinh cứu sống Lữ

Thanh Nhan, nhưng trước đó, Lữ Thanh Nhan cũng đã liều mình cứu Tề Minh

trong tay Long Ngạc Tôn giả.

Nhân quả này đã sớm trả lại cho nhau.

Oanh! Oanh!

Từng trận kiếp khí.

Khí cơ nhân quả bộc phát.

Đúng là cửa cuối cùng.

“Ngay tại lúc này.”

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên.

Lúc này.

Có một dáng người phá không mà đến, tốc độ rất nhanh, đạt tới cực hạn của hạ

giới, bóng dáng này chính là một trong ba vị Linh Vương Đại Thừa cảnh của

Linh tộc.

Tên là: Nguyệt Ảnh Linh Vương.

Hiện tại.

Vị Nguyệt Ảnh Linh Vương này nhân cơ hội, muốn tiêu diệt Lữ Thanh Nhan và

Tô Khinh Âm, hành động như vậy, dẫn tới nhiều thế lực chấn động và kinh

ngạc.

“Là... Là nàng!!”

“Nguyệt Ảnh – Linh Vương Linh tộc…”

“Thật to gan.”

“Cũng dám tập kích Thái Thượng trưởng lão của Thiên Khải tông.”

“...”

Xung quanh.

Thuộc hạ của các thế lực chấn động.

Rất hiển nhiên.

Bây giờ Tô Khinh Âm và Lữ Thanh Nhan đã là Thái Thượng trưởng lão của

Thiên Khải tông.

“Không được!”

“Ngăn nàng ta lại!”

“Đáng chết!!”

“...”

Xung quanh.

Các vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Khải tông phẫn nộ, muốn ngăn cản

Nguyệt Ảnh Linh Vương, lại phát hiện tốc độ của Nguyệt Ảnh Linh Vương quá

nhanh, hơn nữa còn mang một loại trận vực vô cùng cường đại, có thể ngăn cản

những Thái Thượng trưởng lão này tới gần.

Thực lực quá mạnh.

Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp cảnh của Thiên Khải tông không phải là đối

thủ.

“Chết!”

Ông!

Ngay lúc này Tề Minh ra tay, hắn bước ra một bước, hiện thân, tay phải hướng

vươn về phía trước, diễn hóa ra một bàn tay vô cùng to lớn che phủ cả bầu trời

“Cái này… Đây là cái gì?”

“A!!!”

“Trời ạ! Hơi thở thật là khủng bố!”

“Hắn… Hắn là... Là... Tề... Tề Minh tiền bối!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.