Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
“Tất cả nhưng hành động hiện tại của ngươi, thật ra đều là đang tự chôn vùi tính
mạng của bản thân.”
“Khặc khặc khặc…”
Đầu tiên Cổ Ma Kim Tiên hơi sửng sốt một chút nhưng khi hắn thấy rõ thân ảnh
của Tề Minh, sau khi cảm nhận rõ được tu vi cùng với cường độ khí tức của Tề
Minh, hắn liền phát ra tiếng cười to âm trầm.
“Quá buồn cười.”
Ông!
Khói đen quanh thân Cổ Ma Kim Tiên tan hết, dung nhập tiến vào trong cơ thể
hắn, để lộ ra khuôn mặt chân thân, chính là một người đàn ông trung niên mặc
áo đen, tóc màu máu.
Tay phải của hắn nâng một mặt Vạn Ma Kính.
“Chân Tiên!”
Cổ Ma Kim Tiên nói ra tu vi thật sự của Tề Minh, “Ta còn tưởng trong ngôi biệt
viện này có cường giả gì, không nghĩ tới, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con
kiến hôi Chân Tiên hậu kỳ.”
“Chỉ là một con kiến hôi Chân Tiên hậu kỳ nhỏ nhoi!”
Yên tĩnh.
Toàn trường yên tĩnh.
Có thể nói.
Gần như tất cả các sinh linh ở chỗ này, cường giả của các thế lực lớn, bọn hắn
cũng đều sợ ngây người. Thật không ngờ chủ nhân của ngôi biệt viện này cũng
chỉ là một Chân Tiên hậu kỳ?
Không thể tưởng tượng nổi.
Không thể tin được.
Cảm thấy rất không có khả năng.
Phải biết rằng.
Có thể thu phục sáu vị thuộc hạ là Thái Ất Huyền Tiên hậu kỳ, có thể bố trí
được đại trận huyền ảo như thế, các loại hành vi cùng với thủ đoạn, căn bản
không phải là một Chân Tiên hậu kỳ có thể làm được.
“Không có khả năng.”
Thanh y lão tổ lắc đầu, hắn trầm giọng nói: “Hắn tuyệt đối không thể nào là
Chân Tiên hậu kỳ. Nếu như hắn là Kim Tiên sơ kỳ thì còn nói được, nhưng hắn
tuyệt đối không thể nào là Chân Tiên hậu kỳ.”
“Có khả năng duy nhất, tất cả những gì chúng ta thấy đều là giả, tất cả đều là
ngụy trang của hắn. Hắn chỉ là đang ngụy trang thành Chân Tiên hậu kỳ mà
thôi, mà chúng ta hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi thật sự của hắn.”
“Cái này…”
Ngân Vô Linh cũng ngây ngẩn cả người, hắn chăm chú nhìn chằm chằm Tề
Minh, muốn nhìn ra manh mối từ Tề Minh. Nhưng dù có trừng rớt tròng mắt ra
ngoài thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy được tu vi của Tề Minh là Chân Tiên
hậu kỳ.
“Không thể nào!”
Ngân Vô Linh nói: “Nếu hắn chỉ là Chân Tiên hậu kỳ thì làm sao có thể thu
phục được sáu vị Thái Ất Huyền Tiên hậu kỳ làm thuộc hạ? Làm sao có thể bố
trí được đại trận huyển ảo mênh mông bực này?”
“Ngụy trang! Nhất định là ngụy trang!”
Đường Thanh Liên mang vẻ mặt đã hiểu, “Phải biết rằng, tu vi của ta đã là Kim
Tiên hậu kỳ, mà có thể lừa gạt được con mắt cùng với cảm giác của ta, không
lẽ… Hắn đã là Đại La Kim Tiên rồi sao?”
“Chân Tiên hậu kỳ?”
Phong Đạo Lâm lắc đầu, “Ta cũng không tin.”
“Chân Tiên hậu kỳ thì làm sao?”
Tề Minh nhún vai, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt trấn định, thẩn nhiên nói: “Coi như
ta chỉ là Chân Tiên hậu kỳ thì việc thu thập ngươi vẫn rất dễ dàng.”
“Cuồng vọng!”
Cổ Ma Kim Tiên có chút nổi giận, “Con kiến hôi không biết trời cao đất dày,
chỉ bằng một tên tu vi Chân Tiên hậu kỳ như ngươi mà cũng dám phát ngôn bừa
bãi trước mặt ta như thế.”
“Bất kể là ở thượng giới hay là ở hạ giới, đều là mạnh được yếu thua, cường giả
sẽ sống còn kẻ yếu sẽ bị đào thải. Chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh thì ta có thể
không sợ bất cớ thứ gì hết.”
“Tội nghiệt? Nghiệp chướng? Nhân quả?”
“Buồn cười!”
“Ở trước thực lực tuyệt đối, những thứ này đều vô nghĩa, ta tất nhiên sẽ trấn áp
tất cả.”
“Giết!”
“Cổ Ma Đại Thủ Ấn.”
Banh!
Cố Ma Kim Tiên duỗi tay đánh xuống một chưởng, pháp lực cuộn trào mãnh
kiệt, ma khí dậy sóng, từng trận ánh sáng đen, lực lượng pháp tắc hội tụ. Chỉ
trong một khoảnh khắc thế thôi mà đã hình thành một bàn tay lớn cuồn cuộn
che trời, từ trên trời giáng xuống, đánh giết về phía Tề Minh.
“Đại Khởi Nguyên Thuật.”
Ong!
Ánh mắt Tề Minh lạnh nhạt, đối mặt với một kích này của Cổ Ma Kim Tiên, Tề
Minh không có chút vẻ sợ hãi nào, cũng không lui về phía sau nửa bước, thi
triển ra đại thần thông thuật.
Có thể nhìn thấy.
Quanh thân Tề Minh nổi lên đủ loại khởi nguyên dị tượng, có thể giới khởi
nguyên cùng sinh ra, có vận vật sinh ra, có vạn linh uẩn dục.
Khởi nguyên tạo hóa chi lực hội tụ.
Rồi sao đó.
Dưới sự thao túng của Tề Minh, biến thành một khởi nguyên đại thủ ấn thật lớn,
cũng là bàn tay mênh mông che trời, đánh tới.
Bành!
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Hai bên chính diện giao phong, hai bàn tay vô cùng khổng lồ va chạm vào nhau,
phát ra những tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngững, từng trận dư âm còn lại
khuếch tán tứ phía.
Ầm ầm!
Rồi sau đó.
Đại thủ ấn của cả hai bên đồng thời nổ tung biến thành dư âm tiêu tán đầy trời.
“Vậy mà ngăn lại được.”
Cổ Ma Kim Tiên sửng sốt một chút, hắn nhìn kỹ Tề Minh một lần nữa, “Ngươi
chỉ là một con kiến Chân Tiên hậu kỳ mà lại có thể ngăn được Cổ Ma Đại Thủ
Ấn của ta.”
“Đại Khởi Nguyên Thuật.”
Thanh Y lão tổ trầm ngâm, hắn rơi vào trong trầm tư, “Môn thần thông thuật
này, hình như ta đã nghe nói qua ở nơi nào đó rồi, nhưng mà ta không thể lập
tức nghĩ ra được.”
“Quả nhiên.”
Ngân Vô Linh nói: “Hắn tuyệt đối không phải Chân Tiên hậu kỳ, nếu như là
Chân Tiên hậu kỳ thì sẽ không có khả năng ngăn cản được Cổ Ma Đại Thủ Ấn
của Cổ Ma Kim Tiên. Với uy năng của Cổ Ma Đại Thủ Ấn thì đến ngay cả
Huyền Tiên cũng có thể bị đánh chết chứ đừng nói đến Chân Tiên hậu kỳ.”
“Tu vi của đối phương nhất định là ngụy trang.”
Đường Thanh Liên trầm giọng nói: “Bây giờ cứ xem thử xem Cổ Ma Kim Tiên
có thể ép đối phương hiện ra tu vi thật sự không đã. Với thực lực của Cổ Ma
Kim Tiên, cho dù đối phương có thật sự là Đại La Kim Tiên nhưng dưới tình
huống hắn toàn lực chiến đấu thì có lẽ là có thể ép tu vi thật sự của đối phương
ra.”
“Hắn… hắn thật sự là Chân Tiên hậu kỳ à?”
“Hít…”
“Thật mạnh!”
“Uy lực một kích kia của Cổ Ma Kim Tiên, nếu như đổi lại là ta thì đã sớm bị
giết chết rồi, làm sao có thể chống đỡ được? Mà tu vi của ta cũng là Chân Tiên
hậu kỳ đấy!”
“Cái này…”
“Lấy tu vi Chân Tiên hậu kỳ chắn một kích của Kim Tiên hậu kỳ?”
“Thật hay giả vậy?”
“Có cảm giác rất không chân thật.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.