Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Miêu Hoành Kiếm nói: “Ngươi phải biết mỗi một lần mở Thịnh hội Thiên Khải,
cũng đều sẽ thu hút con cháu của các thế gia đại tu hành Nam Vực, cùng với
đông đảo người muốn tu hành có thiên phú ở Nam Vực.”
“Nhưng mà.”
“Thiên Khải tông chúng ta không phải ai cũng sẽ thu.”
“Căn cốt, thiên phú, tư chất, phúc duyên,.. đều là tiêu chuẩn xem xét.”
“Ngươi là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong, đồng thời đang hưởng thụ
phúc lợi và tài nguyên mà thân phận đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong
mang đến, cũng nên phải vì Thanh Vân Phong làm chút chuyện.”
“Cho nên.”
“Lần Thịnh hội Thiên Khải này ngươi nhất định phải đi.”
“Đây là quy củ của Thiên Khải tông, không thể vì một mình ngươi mà thay đổi
được.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Tề Minh cũng chỉ có thể đáp ứng.
Tề Minh là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong, quả thật là lấy được rất
nhiều chỗ tốt từ Thanh Vân Phong, dù sao cũng phải làm chút chuyện vì Thanh
Vân Phong, đây cũng chính là nhân quả tuần hoàn.
Không muốn làm cũng không được.
Với lại.
Tề Minh đã biết được một chuyện, phần mềm treo máy rất tiêu hao linh thạch.
Hắn phải nghĩ biện pháp tìm được một nguồn cung cấp linh thạch ổn định.
“Yên tâm đi.”
Phùng lão nói: “Lần Thịnh hội Thiên Khải này, vi sư sẽ để cho Lữ Thanh Nhan
đi với ngươi, đến lúc đó có Lữ Thanh Nhan ở đấy, nàng có thể giúp ngươi, có
chuyện gì thì để cho nàng đi làm là được, không trì hoãn ngươi tu hành.”
“Tạ ơn sư tôn.”
Tề Minh nói.
“Sư tôn.”
Tề Minh xoay chuyển ánh mắt, nói: “Đệ tử muốn xin ngài giúp một chuyện.”
“Có chỗ nào khó khăn?”
Phùng lão tò mò hỏi.
“Đệ tử thiếu linh thạch.”
Tề Minh nói thẳng.
“Ngươi thiếu linh thạch?”
Phùng lão cau mày, “Lúc khảo hạch ngoại môn, ngươi cũng đã thu hoạch được
chừng mấy vạn linh thạch hạ phẩm, lại có tài nguyên tu hành một tháng mà tông
môn cấp cho.”
“Vào mấy ngày trước.”
“Lữ Thanh Nhan còn giúp ngươi xin phần thưởng bắt được gian tế Ma Tông,
ước chừng là một vạn linh thạch hạ phẩm.”
“Đúng vậy.”
Tề Minh gật đầu, “Quả thật là đệ tử thiếu linh thạch.”
“Tề Minh.”
Phùng lão nói: “Mặc dù ngươi là đệ tử chân truyền, nhưng tông môn cũng có
quy củ của tông môn, phân ngạch tài nguyên tu luyện của mỗi đệ tử chân truyền
đều có quy định, cho nên không thể để tông môn cho ngươi linh thạch.”
“Như vậy đi.”
“Vi sư lại âm thầm cho ngươi thêm mười vạn linh thạch hạ phẩm.”
Soạt!
Phùng lão tiện tay ném một túi trữ vật thứ phẩm cho Tề Minh, Tề Minh đưa tay
nhận lấy, dùng linh lực cảm ứng một chút, bên trong quả thật có mười vạn linh
thạch hạ phẩm.
“Cảm tạ sư tôn.”
Tề Minh nói cám ơn.
“Tu hành cho thật tốt đấy.”
Phùng lão khoát tay một cái, “Vi sư giúp ngươi cũng là điều nên làm, nhưng
cũng sẽ không giúp ngươi quá nhiều, có câu nói là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành
là tại cá nhân.”
“Huống hồ.”
“Vi sư cũng không tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, cũng không thể
chỉ điểm cho ngươi nhiều.”
“Sư tôn đến giúp đệ tử đã đủ nhiều.”
Tề Minh nói.
Rồi sau đó.
Lại nói chuyện thêm mấy câu nữa.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm đều rời đi.
Tề Minh đưa mắt nhìn Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm rời đi, lại qua một lúc
sau, lúc này hắn mới xoay người đi vào trong động phủ Lạc Vân, Lạc Vân
Phong lại yên tĩnh trở lại.
Lúc này.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm đã rời đi vẫn còn đang nói về chuyện của Tề
Minh.
“Phùng Tử Mục, lần này đúng là ngươi lại thu được một đồ đệ tốt đó.”
Miêu Hoành Kiếm cảm khái nói: “Trong nửa tháng, luyện thành sáu môn tiền trí
pháp thuật của Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, tư chất như vậy, quả thực là
làm ta kinh sợ.”
“Quả thật thiên phú của Tề Minh rất mạnh, nhưng ta cũng không ngờ rằng là sẽ
mạnh như vậy.”
Phùng lão cũng nói: “Nếu như vậy, vị thứ tư có thể luyện thành Hỗn Độn Thanh
Liên Kiếm Kinh của Thiên Khải tông phải xuất hiện ở Thanh Vân Phong chúng
ta, điều này với Thanh Vân Phong chúng ta mà nói, lại là một việc vô cùng tốt.”
“Ha ha ha…”
Miêu Hoành Kiếm trực tiếp cười to, nói: “Nghe ngươi nói lời như vậy, bây giờ
ta cũng đã bắt đầu mong đợi cuộc so tài chân truyền mười năm sau rồi, đến lúc
đó, ta nhất định phải thưởng thức một chút biểu tình của mười một vị Phong
chủ khác thật tốt.”
“Mười năm vẫn là quá ngắn.”
Phùng lão trầm ngâm, “Cứ coi như là tư chất của Tề Minh cao, nhưng thời gian
mười năm, sợ rằng vẫn không thể tới Ngưng Đan, những đệ tử chân truyền
khác, yếu nhất cũng đều là Kết Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh cũng không phải là
không có.”
“Tu vi thấp thì thế nào?”
Miêu Hoành Kiếm không để ý, “Tề Minh hắn luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên
Kiếm Kinh đấy! Cái này là đủ rồi!”
“Nói cũng phải.”
Phùng lão cũng cười.
Nhưng mà.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm vốn dĩ cũng không biết.
Thật ra thì Tề Minh đang khiêm tốn thôi.
Bởi vì.
Tề Minh luyện thành không phải chỉ luyện thành sáu môn tiền trí pháp thuật,
mà đã luyện thành toàn bộ mười hai môn tiền trí pháp thuật.
Trên thực tế.
Nếu như Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm biết Tề Minh luyện thành mười hai
môn tiền trí pháp thuật, phỏng chừng là cũng sẽ không có phản ứng như bây
giờ, có khả năng sẽ hoài nghi Tề Minh có phải đã bị đoạt xác hay không.
Dù sao thì.
Tốc độ tăng cấp như vậy, vốn là không bình thường.
Bên trong động phủ Lạc Vân.
“Bây giờ có mười vạn linh thạch hạ phẩm sư tôn cho.”
Tề Minh ngồi xếp bằng, trầm ngâm nói: “Trong thời gian tiếp theo, tạm thời
không cần rầu rĩ vì linh thạch nữa, tối thiểu cũng có thể luyện thành Hỗn Độn
Thanh Liên Kiếm Kinh, tấn cấp Trúc Cơ cảnh.”
“Thế nhưng…”
“Tu hành thời gian tiếp theo cũng không được, thiếu linh thạch sẽ chậm lại rất
nhiều.”
“Cho nên ta nhất định phải nghĩ được biện pháp ổn thỏa, tìm được một nguồn
có thể cung cấp linh thạch ổn định.”
“Mặc dù nếu như cứ một mực treo máy tu luyện, lợi dụng thông quan phó bản
lấy được linh thạch và tài nguyên cũng không phải là không được, nhưng mà
tốc độ tăng cấp sẽ không đủ nhanh.”
Thời gian qua nhanh.
Chớp mắt một cái.
Cũng đã là mười ngày sau.
Động phủ Lạc Vân.
Tề Minh ngồi xếp bằng.
“Ting!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.