Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Tề Minh hít sâu, tình hình của hắn lúc này, chính là một góc tương lại của bản
thân mà Tề Minh đã thấy khi thôi diễn trước đó, gặp phải kẻ địch lớn mạnh, bản
thân bị thương nặng.
“Thiên Khải.”
Pháp thân Túc Mệnh của Khương Thái Ngọc nói: “Ngươi đã đến bước đường
cùng rồi. Dựa trên sự suy đoán của ta, có lẽ Thiên Khải không phải là tên thật
của ngươi, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, sau khi ngươi chết đi, tất cả bí ẩn tự
nhiên sẽ được giải đáp.”
“Khương Thái Ngọc.”
Tề Minh trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc phần thắng rồi sao?”
“A!”
Phụt!
Âm thanh kêu vang thảm thiết của Hồng Trần, hắn bị Khương Thái Ngọc bản
tôn đánh, nôn ra máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài, thương thế càng ngày
càng nghiêm trọng.
“...”
Tề Minh cau mày.
“Đương nhiên.”
Pháp thân Túc Mệnh của Khương Thái Ngọc thản nhiên nói: “Ta khẳng định sẽ
thắng, và ngươi nhất định sẽ phải chết.”
“Phù...”
Tề Minh hít sâu, vào lúc này, hắn đã không thể nhẹ tay nữa, chỉ có thể lấy Thiên
Đạo chi bảo: Cánh cửa thời không ra để trấn áp Khương Thái Ngọc.
“Khương Thái Ngọc!”
Đúng lúc này.
Thời điểm Tề Minh định lấy ra Thiên Đạo chi bảo: Cánh cửa thời không, có
một tiếng quát mắng uy nghiêm vang lên, người chưa đến nhưng âm thanh đã
đến trước: “Một thứ đồ cổ sống không biết bao nhiêu tỷ năm như ngươi, lại ở
đây bắt nạt một tiểu bối chỉ hơn mười vạn tuổi.”
“Chẳng lẽ ngươi không thấy xấu hổ sao? Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
Vù!
Ánh sáng màu đen lóe lên.
Một bóng dáng màu đen đột ngột xuất hiện, hắn đứng trên bầu trời sông Mệnh,
chắp hai tay sau lưng, tóc đen bay múa, hắn có một cặp sừng trâu màu đỏ đen.
“Hửm?”
Khương Thái Ngọc ngừng tay, cau mày, ánh mắt nhìn bóng dánh vừa mới xuất
hiện, trầm giọng nói: “Là ngươi, mạch chủ Thiên Ma, đến thật đúng lúc.”
“Ha ha ha…”
Bóng dáng khôi ngô với khuôn mặt hình chữ quốc ngửa mặt lên trời cười to, rồi
lại nhìn về phía Tề Minh. Hắn vung cánh tay phải lên, một luồng ma khí nồng
đâm từ trên cơ thể xông ra: “Pháp thân Thiên Ma.”
Soạt!
Hắn tách ra một pháp thân, có thực lực ngang với bản tôn của mình, lao đến,
cản lại pháp thân Túc Mệnh của Khương Thái Ngọc.
“Thiên Khải đúng không.”
Vị mạch chủ Thiên Ma mặt chữ quốc quát: “Mạng của ngươi, bổn tọa giữ.”
“Chuyện này…”
Tề Minh có phần ngạc nhiên, thực sự không ngờ có người sẽ ra tay giúp đỡ bản
thân, hơn nữa, mạch chủ Thiên Ma này ma khí xung thiên, rõ ràng là một đại
ma đầu.
“Chủ nhân.”
Hồng Trần quay về bên cạnh Tề Minh.
Tại thời điểm này.
Vị mạch chủ Thiên Ma này đang ở thế đối đầu với Khương Thái Ngọc, lĩnh vực
quy tắc của hai bên đang giao chiến. Dù không thực sự ra tay, chỉ đối đầu với
nhau bằng lĩnh vực quy tắc, thì bọn họ đã tạo ra từng cơn gió lốc, không gian
lay động, sóng to gió lớn dâng lên từ dưới sông Mệnh, hướng thẳng lên trời.
Dâng trào mãnh liệt.
“Ừ.”
Tề Minh liếc nhìn Hồng Trần, thấy được vết thương trên cơ thể Hồng Trần. Hắn
nhìn thấy mà giật mình, trước ngực Hồng Trần có một vết thương hở, gần như
có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
“Khởi Tử Hồi Sinh.”
Vù!
Tề Minh vung tay phải lên, phát huy thần thông, pháp lực mênh mông lao về
phía Hồng Trần, bình phục vế thương của Hồng Trần, vết thương trên da thịt
đang nhanh chóng lành lại.
Tuy nhiên.
Đây chỉ là sự phục hồi bên ngoài, nội thương của Hồng Trần không thể khỏi
nhanh như vậy được, vết thương trên linh hồn và ý thức càng khó khôi phục,
đòi hỏi thời gian dưỡng thương lâu dài.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Hồng Trần hành lễ.
Ầm! Ầm!
Trong lúc này.
Mạch chủ Thiên Ma đối đầu trực diện với Khương Thái Ngọc, hai Tiên Vương
Thượng Giới tu quy tắc, hơn nữa đều là cường giả siêu cấp Tiên Vương Thượng
Giới hậu kỳ.
Cuộc chiến của bọn họ vô cùng kịch liệt, đã phá vỡ không gian xung quanh, tạo
ra từng vết nứt, sông Mệnh như sôi trào.
Bên ngoài chiến trường.
Cuộc chiến đấu đã thu hút rất nhiều sinh linh đến quan sát.
“Trận chiến của Khương Thái Ngọc đại nhân và mạch chủ Thiên Ma, không
biết ai trong số họ sẽ thắng?”
“Chuyện này…”
“Mạch chủ Thiên Ma là mạch chủ của Thiên Ma mạch, là một trong một trăm
linh tám vị mạch của Nguyên Thủy Ma Tông, thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn
không thua kém gì Khương Thái Ngọc đại nhân, vẫn chưa thể khẳng định, trong
hai người bọn họ, ai sẽ thắng ai sẽ thua!”
“Không ngờ mạch chủ Thiên Ma sẽ xuất hiện vào lúc này.”
“Hắn cũng đến vì Thiên Khải sao?”
“Hiển nhiên là như vậy.”
“...”
Rất đông sinh linh đang trò chuyện.
Thời gian trôi qua.
Đùng đùng!
Cùng với tiếng nổ lớn.
Ầm rầm rầm!
Trời đất cũng bị chấn động, ánh sáng màu trắng lóa mắt nở rộ, bắt đầu lan ra
xung quanh, gây khiếp sợ khắp trời đất, vô số tia sáng chói lọi lấp lánh, lực
lượng quy tắc va chạm, đối đầu.
“Đi!”
Vù!
Đột nhiên.
Tề Minh nghe thấy tiếng quát to của mạch chủ Thiên Ma.
Tiếp sau đó.
Ánh sáng màu đen lóe lên rồi biến mất, Tề Minh cảm thấy cánh tay của mình bị
mạch chủ Thiên Ma nắm lấy, trong thời khác nguy hiểm, Tề Minh tức tốc gọi
Hồng Trần về ô tiên sủng.
Soạt!
Trong nháy mắt.
Tề Minh cảm thấy bản thân bị mang vào chỗ sâu trong không gian, tốc độ và
độn thuật đáng kinh ngạc, như thể du hành xuyên thời gian và không gian, trốn
khỏi nơi này.
Bên trên sông Mệnh.
Vù! Vù!
Ánh sáng chói lọi của vụ nổ tan đi.
Trên chiến trường.
Chỉ còn lại một mình Khương Thái Ngọc.
Tuy nhiên.
Trong tay Khương Thái Ngọc lại cầm một chiếc sừng trâu màu đỏ đen, chiếc
sừng này đúng là của mạch chủ Thiên Ma, trong cuộc chiến đấu lúc nãy,
Khương Thái Ngọc chiếm ưu thế.
Hơn thế, hắn còn đánh mạch chủ Thiên Ma bị thương.
Thời gian chiến đấu của bọn họ không dài.
Nhưng.
Mạch chủ Thiên Ma cũng không phải là đối thủ của Khương Thái Ngọc.
“Để cho hắn chạy thoát.”
Ánh mắt Khương Thái Ngọc âm u nhìn về một hướng nào đó, dường như cảm
nhận được phương hướng mà mạch chủ Thiên Ma chạy trốn, nhưng hắn lại
không tiếp tục đuổi theo.
Dĩ nhiên.
Dù hắn tiếp tục truy kích, e rằng sẽ không đuổi kịp mạch chủ Thiên Ma, hơn
thế, nếu vào Nguyên Thủy Châu, rất có thể sẽ lọt vào mai phục của Nguyên
Thủy Ma Tông.
Mất nhiều hơn được.
Hoàn toàn không cần đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì nhiệm vụ của Cửu trưởng
lão của Tiên Triều.
Hơn thế.
Kỷ nguyên lượng kiếp sắp đến, Khương Thái Ngọc cũng không muốn bị cuốn
vào trong lượng kiếp, nếu như không cần ra tay thì Khương Thái Ngọc cũng
không muốn ra tay.
“Người tu đạo à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.