Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 65: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 65 Tàng Kiếm Phong



“Bẩm báo sư tôn, trước mắt đệ tử đã luyện thành mười môn tiền trí pháp thuật,

tất cả đã đạt đến trình độ Cảnh Giới Viên Mãn, cũng chỉ thiếu Tuế Nguyệt kiếm

thuật và Vô Ngần kiếm thuật.”

“Thật sao?”

Phùng lão vừa mừng vừa sợ.

“Đúng vậy.”

Tề Minh gật đầu, trong lòng khẽ động, Thanh Vân Lạc Vân kiếm trống rỗng

xuất hiện trong tay hắn, trước mặt Phùng lão và Lữ Thanh Nhan biểu diễn kiếm

thuật: “Mong sư tôn và sư tỷ đánh giá.”

Chỉ thấy.

Tề Minh lần lượt thi triển ra toàn bộ mười môn kiếm thuật, từng đạo kiếm ý lưu

chuyển, hình thành cảnh tượng vô cùng huyền diệu và lộng lẫy.

“Ồ...”

Lữ Thanh Nhân thực sự bị sửng sốt, nàng không khỏi kinh ngạc che đôi môi đỏ

mọng, trong đôi mắt xinh đẹp rực cháy: “Trong một tháng, luyện thành toàn bộ

mười môn tiền trí pháp thuật.”

“Đây là loại tư chất yêu nghiệt mà!”

“Phù...”

Mặc dù Phong lão đã sớm có nhận định nhưng vẫn bị ngạc nhiên, mãi vẫn

không thể bình tĩnh. Cuối cùng lão hít sâu một hơi rồi mới từ từ bình tĩnh, phục

hồi tâm tình.

“Tốt lắm tốt lắm!”

Phùng lão liên tiếp nói “tốt”: “Xứng đáng là đệ tử của vi sư.”

“Hơn nữa ngày mai Thịnh hội Thiên Khải đã bắt đầu rồi, ngươi cũng tranh thủ

chuẩn bị một chút đi.”

Tề Minh đã chậm rãi thu chiêu, kiếm khí và kiếm ý quanh thân dần dần tiêu tan,

chỉ còn sót lại kiếm vận, Thanh Vân Lạc Vân Kiếm cũng thu vào trong túi trữ

vật.

“Sư tôn, Thịnh hội Thiên Khải đã sắp bắt đầu rồi.”

Tề Minh hỏi: “Đến lúc đó cụ thể đệ tử cần làm những gì?”

“Yên tâm đi.”

Phùng lão nói: “Không cần ngươi làm cái gì, đến lúc đó sàng lọc đệ tử, cùng với

khảo hạch cụ thể còn có sắp xếp, đều có trưởng lão ngoại môn và trưởng lão nội

môn xử lý, ngươi chỉ cần có mặt trấn giữ là được.”

“Nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được mất bình tĩnh, làm mất thể diện của Thanh

Vân Phong, nhất định sẽ hỏi tội ngươi.”

“Đệ tử đã biết.”

Vẻ mặt Tề Minh chuyển động nhẹ, hóa ra ý là bản thân chính là đi làm bề mặt

à? Nói: “Trong khoảng thời gian này đệ tử đến ở Lạc Vân Phong, chủ yếu đều

là tu luyện, cho nên cũng không cần phải chuẩn bị cái gì, đệ tử tùy thời đều có

thể xuất phát.”

“Chẳng qua…”

Phùng lão cân nhắc trong chốc lát, nói: “Ngươi vẫn là phải cẩn thận một chút,

bởi vì mỗi lần Thịnh hội Thiên Khải mở ra, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có Ma

tông và yêu tu đến phá rối.”

“Càng huống hồ.”

“Hắc Liên Ma quân còn tuyên bố treo giải thưởng đối với ngươi.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu, nói: “Đệ tử nhất định sẽ cẩn thận dè dặt, tuyệt đối không để

bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.”

“Tốt lắm.”

Phùng lão nói: “Thanh Nhan, ngươi nhất định phải chú ý bảo vệ tốt sự an toàn

của Tề Minh.”

“Ta nhất định sẽ trông nom tốt sư đệ.”

Lữ Thanh Nhan mỉm cười nói.

“Cám ơn sư tỷ.”

Tề Minh nói.

Trong chớp mắt.

Đã tới ngày hôm sau rồi.

Buổi sáng.

“Sư đệ, nên xuất phát rồi.”

Vù!

Ở trên bầu trời của Lạc Vân Phong.

Lữ Thanh Nhan ngồi trên một chiếc Pháp Thuyền rộng lớn mà đến, chiếc Pháp

Thuyền này giống như lầu các rộng lớn treo trên bầu trời, cách đỉnh núi Lạc

Vân Phong chỉ có mười thước, tổng cộng có năm tầng, toàn thân vàng sẫm, có

từng đường trận văn bổ sung, có một tầng quầng sáng trong suốt bao phủ cả

chiếc Pháp Thuyền.

Pháp Thuyền dài ba mươi thước, rộng mười thước.

Quả thật là đồ sộ.

Lữ Thanh Nhan đứng ở trên mũi thuyền, cúi đầu quan sát Lạc Vân Phong.

“Được rồi sư tỷ.”

Tề Minh sớm đã chờ ở ngoài động phủ Lạc Vân Phong, Hoắc Trường Thanh và

Biên Bức đại yêu, cùng với Huyết Sát Lệ Qủy, Tề Minh đương nhiên mang theo

toàn bộ, chỉ là tất cả đang ở trong ô Linh sủng và trong kho vật phẩm, không

xuất hiện ở bên ngoài.

Soạt!

Tề Minh nhảy vọt lên, nhảy cao đến hơn mười thước, từ đỉnh núi Lạc Vân

Phong trực tiếp nhảy lên Pháp Thuyền, vững vàng đứng ở trên sàn của Pháp

Thuyền.

Hiển nhiên.

Tề Minh không hề bày ra thực lực của bản thân và linh lực dao động quá mạnh

mẽ, cứ như vậy, dù là Lữ Thanh Nhan, hoặc là Phùng lão, đều không thể dễ

dàng phán đoán ra tu vi của Tề Minh.

Trừ phi là dùng Thám Linh thuật tra xét mới có thể biết.

“Xin chào Tề chân truyền.”

Xung quanh.

Còn có hai vị trưởng lão nội môn, mười hai vị trưởng lão ngoại môn, cùng với

những đồng tử, người hầu, hoặc là cấp dưới của các trưởng lão, ánh mắt Tề

Minh tùy ý nhìn qua một vòng, đái khái có vẻ là ba mươi mấy người.

“Bái kiến các vị trưởng lão.”

Tề Minh chắp tay đáp lễ: “Đệ tử vừa mới trở thành đệ tử chân truyền, thời gian

còn rất ngắn, còn không hiểu nhiều lắm về Thịnh hội Thiên Khải, hy vọng các

vị trưởng lão thông cảm nhiều hơn.”

“Tề chân truyền quá khách khí rồi.”

“Thịnh hội Thiên Khải mỗi ba năm cử hành một lần, chủ yếu là vì sàng lọc ra

một ít đệ tử có thiên phú vào tông môn, tiếp nhận một ít máu mới mẻ.”

“Chẳng qua thật sự có thể bái vào Thiên Khải tông cũng không nhiều, phần lớn

chỉ sẽ trở thành đệ tử tạp dịch.”

“Dù sao trên đời này nào có nhiều thiên tài như vậy.”

“…”

Các vị trưởng lão nói liên tiếp vài câu.

“Sư đệ.”

Lữ Thanh Nhan ra dấu một chút về phía vị nam tử trung niên có hai gò má gầy

yếu bên cạnh kia, lại nói rõ với Tề Minh: “Đến đây giới thiệu cho ngươi một

chút, vị này chính là trưởng lão nội môn Đàm Thành Lĩnh.”

“Bái kiến Đàm trưởng lão.”

Tề Minh chắp tay hành lễ.

“Khụ khụ.”

Đàm Thành Lĩnh ho nhẹ, nói: “Đã sớm nghe nói Tề chân truyền biểu hiện cực

kỳ xuất sắc trong khảo hạch ngoại môn, thiên phú nổi bật, có thể bái vào làm đệ

tử của Phùng lão, trở thành đệ tử chân truyền, tương lai nhất định thăng tiến rất

nhanh, kết đan thành anh là chuyện nhất định rồi.”

“Đàm trưởng lão khen trật rồi.”

Tề Minh nói.

“Vị này chính là trưởng lão nội môn Thôi Khánh.”

Lữ Thanh Nhan giới thiệu một vị trưởng lão nội môn thân thể béo mập khác.

“Ừ.”

Vẻ mặt Thôi Khánh kiêu ngạo thờ ơ gật gật đầu.

Về phần mười hai vị trưởng lão ngoại môn khác.

Tề Minh cũng chỉ là hơi nhận biết một chút.

Xuất hiện cùng lúc không lớn.

“Xuất phát.”

Vài phút sau.

Vù!

Lữ Thanh Nhan vung tay ngọc lên, kích phát trận pháp của Pháp Thuyền, cả

chiếc Pháp Thuyền đã biến thành một vệt sáng, biến mất ở tại chỗ, Tề Minh có

thể nhìn thấy hình ảnh bên cạnh lùi lại bằng tốc độ không thể bắt được.

“Thật nhanh.”

Tề Minh nói.

Hơn mười phút sau.

Pháp Thuyền đã xuống tới sân bãi chỗ diễn ra Thịnh hội Thiên Khải, ngừng lại

treo ở trên trời cao, xung quanh mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh lúc ẩn lúc

hiện.

Ngay phía trước.

Tề Minh ngẩng đầu nhìn lại.

Có thể nhìn thấy một toà thành treo trên bầu trời vô cùng to lớn.

Cấu tạo cụ thể của toà thành treo trên bầu trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.