Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Khánh Phi Vân gật đầu, nói thẳng: “Không chỉ bổn tọa, Cửu Châu Tiên Đế, còn
có Thiên Hư Tử của Đạo Tông, và rất nhiều Tiên Vương Thượng Giới rời khỏi
Cửu Châu Cảnh du lịch, mục đích bọn họ trở về trên cơ bản chính là vì Chứng
Đạo Đạo Quả.”
“Này…”
Tề Minh lại nói: “Sư huynh, Chứng Đạo Đạo Quả chỉ có một, ngươi nói với ta
chuyện này, chẳng lẽ không sợ sư đệ chặn ngang một tay, cướp đi Chứng Đạo
Đạo Quả sao?”
“Ha ha ha…”
Khánh Phi Vân lại cười to, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tề Minh: “Sư đệ à sư đệ,
ngươi và ta vốn là cùng môn, đều là đệ tử nhập môn của sư tôn, nếu cơ duyên
và công đức của sư đệ vững chắc, đạt được Chứng Đạo Đạo Quả, sư huynh vui
mừng cho ngươi còn không kịp.”
“Cám ơn sư huynh.”
Tề Minh chắp tay hành lễ.
Nói thật.
Tề Minh cũng không rõ ràng ý nghĩ chân thật của Khánh Phi Vân, nhưng hiện
giờ mà nói, dường như Khánh Phi Vân không có địch ý với mình, cho dù thật
sự có tính kế cái gì, Tề Minh cũng chẳng sợ.
Bởi vì.
Thực lực của Tề Minh cũng không yếu.
Thời gian trôi qua.
Đã là nửa tháng sau.
Thời gian Tề Minh và Khánh Phi Vân trò chuyện ở tầng thứ chín của Nguyên
Thủy Ma Tháp rất dài, lúc vừa mới bắt đầu, Tề Minh và Khánh Phi Vân tán gẫu
về chuyện của Cửu Châu Cảnh.
Có thể nói.
Tề Minh biết được rất nhiều chuyện từ trong miệng của Khánh Phi Vân, ở trong
Cửu Châu Cảnh còn có rất nhiều lão giả đã sống qua vài cái kỷ nguyên, thực lực
sâu không lường được.
Phải biết rằng.
Những lão giả kia sống đã lâu lắm rồi, bởi vì lây dính quá nhiều nghiệp chướng,
không thể rửa sạch sẽ, trên cơ bản là vô duyên với Chứng Đạo Đạo Quả, gần
như là vĩnh viễn cũng không thể bước vào cấp độ Tôn cảnh.
Nhưng mà.
Những lão giả kia có rất nhiều thủ đoạn, ở trong mỗi một lần kỷ nguyên lượng
kiếp, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, bọn họ có thể đạt được công đức ở
trong kỷ nguyên lượng kiếp, kéo dài thiên nhân ngũ suy buông xuống.
Thậm chí.
Có vài lão giả đến gần lúc sắp chết sẽ phát điên tìm cách kéo dài mạng sống cho
bản thân, tạo thành một trận lại một trận tai nạn vô cùng đáng sợ, khiến cho
trăm họ lầm than.
Sau đó.
Tề Minh và Khánh Phi Vân luận đạo bảy ngày, hai người bọn họ đều có thu
hoạch, mãi đến lúc Khánh Phi Vân nhận được tin tức của một vị bạn cũ, lúc này
mới ngừng luận đạo.
Giữa trưa.
Soạt! Soạt!
Tề Minh và Khánh Phi Vân giống như là hai vệt sáng, bay ra khỏi Nguyên Thủy
Ma Tháp, hai người bọn họ đứng ở trên hư không, ánh mắt đối diện, mặt lộ vẻ
mỉm cười.
“Sư đệ.”
Khánh Phi Vân nói: “Vị đạo hữu này của ta có lai lịch phi phàm, rất không bình
thường, lần này truyền tin tức cho ta, là một chuyện rất quan trọng, bên trong có
cơ duyên rất lớn, ngươi thật sự không đi xem cùng ta à?”
“Cám ơn ý tốt của sư huynh.”
Tề Minh nói: “Tu vi của sư đệ thấp kém, hiện giờ chỉ là Kim Tiên trung kỳ, liều
lĩnh đặt chân vào trong chuyện như vậy, e rằng sẽ dẫn tới mầm tai họa.”
“Còn hơn ra ngoài du lịch tìm kiếm cơ duyên, sư đệ ta càng thích ở lại trong
Thiên Khải Thánh Sơn bế quan tu luyện.”
“Cũng được.”
Khánh Phi Vân lắc lắc đầu: “Mỗi người đều có con đường tu luyện chính mình
lựa chọn, quả thật không thể cưỡng cầu, nếu như sư đệ không đi, thì thôi vậy.”
“Ta đi đây.”
Vù!
Tiếng nói vừa dứt.
Khánh Phi Vân thi triển ra độn thuật, thân hóa vệt sáng, biến mất vào thời
không, xuyên qua thời không, giống như di chuyển vị trí không gian, vượt xa
vận tốc ánh sáng.
Trong nháy mắt.
Đã biến mất không thấy.
Thậm chí Tề Minh đã không cảm nhận được hơi thở của Khánh Phi Vân rồi.
“Độn thuật thật nhanh.”
Tề Minh nói.
“Ta cũng nên trở về tiếp tục bế quan tu luyện.”
Tề Minh thu lại ánh mắt, thản nhiên nói một câu.
Soạt!
Tề Minh ngang trời mà đi, rời khỏi nơi này, trong chớp mắt, trở về tới Thiên
Khải Thánh Sơn, mười vị Tiên sủng của hắn đi lên nghênh đón Tề Minh trở về.
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân, ngươi đã trở lại.”
“Tên Tông chủ kia của Nguyên Thủy ma tông không có làm khó ngươi chứ?”
“…”
Các Tiên sủng nói.
“Không có chuyện gì lớn.”
Tề Minh nói: “Thời gian kế tiếp, ta sẽ tiếp tục ở lại điện Thiên Khải bế quan tu
luyện, các ngươi thì đóng giữ ở Thiên Khải Thánh Sơn, trừ phi là đại quân Tiên
Tiều của Cửu Châu tiên triều đánh phá vào Nguyên Thủy Ma Vực, nếu không
thì không cần làm phiền đến ta.”
“Đương nhiên.”
“Nếu Tông chủ Nguyên Thủy ma tông tự mình đi vào tìm hiểu, trước hết các
ngươi có thể báo cho ta biết.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
“…”
Các Tiên sủng của Tề Minh gật đầu trả lời.
“Ừ.”
Tề Minh vừa lòng gật gật đầu.
Bên kia.
Khánh Phi Vân rời khỏi phạm vi của Nguyên Thủy Ma Vực, quay đầu lại liếc
mắt nhìn một cái, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, cân nhắc nói: “Vị sư đệ này của
ta quả thật là sâu không lường được, rõ ràng chỉ là tu vi Kim Tiên trung kỳ,
nhưng lúc đứng ở bên cạnh ta có thể làm ta cảm thấy áp lực.”
“Hơn nữa.”
“Ở trong quá trình luận đạo, đạo lý và đạo kinh nói ra có thể làm cho ta có điều
hiểu rõ, thật sự là không phải chuyện đùa, khó có thể tin.”
“Chỉ có thể nói.”
“Không hổ là Người tu đạo, có thể làm cho sư tôn trực tiếp tán thành, cũng thu
vào môn hạ, trở thành đệ tử nhập môn, phải biết rằng, lúc trước vì để trở thành
đệ tử nhập môn của sư tôn, ta chính là đã trải qua ba lần thử thách, một lần thử
thách cuối cùng, thiếu chút nữa làm cho ta chết ở Thiên Khôi Cảnh.”
“Quan trọng nhất là.”
Khánh Phi Vân hít sâu một hơi, hắn nắm chặt tay, trên mặt có một chút vẻ
không cam lòng: “Vào mấy trăm vạn năm trước, lúc Tề Minh vừa mới được sư
tôn nhận làm đệ tử nhập môn, ta đã nhận được truyền âm và mệnh lệnh của sư
tôn, bảo ta mau chóng quay về Cửu Châu Cảnh, lại muốn để ta dùng hết toàn
lực giúp Tề Minh đạt được Chứng Đạo Đạo Quả của Cửu Châu Cảnh, để cho
Tề Minh chứng Đạo!”
“Dựa vào cái gì?!”
Khánh Phi Vân kiềm nén tức giận và không cam lòng trong lòng: “Tề Minh chỉ
là Kim Tiên trung kỳ, mà ta đã là Tiên Vương Thượng Giới hậu kỳ, tìm hiểu
Quy Tắc, Pháp Tắc viên mãn, lại luyện thành một môn Vô Thượng thần thông
thuật, cũng có Thiên Đạo Chi Bảo hộ thể, lại hiểu rõ Đạo của bản thân.”
“Tề Minh ngoại trừ là Người tu đạo, làm sao có thể so sánh với ta?”
Phải biết rằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.