Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 677: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 677 Quân đội đến Nguyên Thủy Ma Vực



Tề Minh thấy rõ ràng có một Tiên Vương Thượng Giới lẻn vào Nguyên Thủy

Ma Vực, cũng dùng một loại thần thông che dấu khí cơ của bản thân, vô cùng

hoàn hảo, quả thật không tầm thường.

“Một Tiên Vương Thượng Giới lại lén lút chui vào đây.”

Tề Minh trầm ngâm nói: “Quả nhiên là thủ đoạn tốt, có thể tránh được sự phong

tỏa của Nguyên Thủy Ma Tông, còn có thể vượt qua Hộ tông đại trận của

Nguyên Thủy Ma Tông, tiến vào Nguyên Thủy Ma Vực.”

“Có lẽ không đơn giản.”

“Đi!”

Tề Minh vung cánh tay phải, vận chuyển pháp lực, tiên quang màu trắng xuất

hiện, hắn tiện tay lấy ra một chiếc tiên bảo đạt đến trình độ Tiên Vương Thượng

Giới Khí cực phẩm: “Huyền Thiên Khốn Tiên Thằng!”

Soạt!

Huyền Thiên Khốn Tiên Thằng xuyên qua bầu trời, tốt độ rất nhanh, giống như

một con rồng màu trắng đang bơi lội, tên Tiên Vương Thượng Giới còn chưa

kịp có phản ứng thì đã bị Huyền Thiên Khốn Tiên Thằng trói lại.

“Không tốt!”

Tên Tiên Vương Thượng Giới lén lúc lẻn vào bị buộc để lộ chân thân, hắn

muốn né tránh nhưng không thể, lấy ra tiên bảo cũng không có tác dụng gì:

“A!”

Bang!

Sau khi Huyền Thiên Khốn Tiên Thằng mà Tề Minh ném ra trói kẻ địch lại, nó

có thể hoàn toàn phong tỏa pháp lực và thần thông của kẻ địch, tên Tiên Vương

Thượng Giới mất đi pháp lực này rơi từ trên trời xuống.

“Chuyện…”

“Có kẻ địch!”

“Cẩn thận!”

“Tề sư huynh quá lợi hại.”

“Một chiêu là có thể khống chế kẻ địch! Quả là oai phong!”

Trước sau.

Chỉ trong vòng vài giây.

Từ khi Tề Minh phát hiện kẻ địch, đến khi hắn ra tay bắt đối phương lại, chỉ

dùng thời gian không quá vài giây, Tề Minh vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện thủ

đoạn mạnh mẽ của mình.

Phải hiểu.

Đây không phải là tồn tại bình thường.

Mà là một Tiên Vương Thượng Giới, kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháo của Cửu

Châu Cảnh, thực lực và thủ đoạn đều không hề nhỏ, thế nhưng trong tay Tề

Minh lại bị bắt dễ dàng.

Vù! Vù!

Tề Minh xuyên qua bầu trời, Khánh Phi Vân cũng lướt qua không trung, các vị

mạch chủ cũng đến, bọn họ đứng tại khoảng không trên đầu tên Tiên Vương

Thượng Giới bị Tề Minh bắt được, dùng ánh mắt quan sát đối phương.

Rất nhanh.

Nhóm người Tề Minh đã hỏi ra thân phận và mục đích của tên Tiên Vương

Thượng Giới này.

Hóa ra.

Tiên Vương Thượng Giới tên thật là Diệu Không Không này, tu vi không thấp,

đã là Tiên Vương Thượng Giới hậu kỳ, mặc dù chỉ là tồn tại tu pháp tắc nhưng

lại nắm giữ một môn đại thần thông thuật.

Môn đại thần thông thuật này tên là: Đại Thiên Độn Thuật.

Đúng là do hắn nắm giữ môn Đại Thiên Độn Thuật này, nên mới có thể tiến vào

Nguyên Thủy Ma Vực một cách thông suốt mà không bị phát hiện, nhưng hắn

vẫn ngã trong tay Tề Minh.

Đương nhiên.

Mục đích của Diệu Không Không cũng chẳng hề đơn thuần, hắn vốn là sinh

linh của Cửu Châu Cảnh, sau khi tu luyện đến Tiên Vương Thượng Giới hậu kỳ,

bởi vì cảm thấy tiếp tục ở trong Cửu Châu Cảnh không thể tăng tu vi nên đã rời

khỏi Cửu Châu Cảnh, đi đến Đệ Nhất Thượng Giới.

Bây giờ.

Bởi vì kỷ nguyên lượng kiếp của Cửu Châu Cảnh sắp đến, chỉ cần là tiên nhân

đi ra từ Cửu Châu Cảnh, cho dù là Tiên Vương Thượng Giới, trong khoảnh

khắc kỷ nguyên lượng kiếp buông xuống, dù đối phương có ở Cửu Châu Cảnh

hay không thì đều phải chịu sư ảnh hưởng của kỷ nguyên kiếp khí, không thể

tránh được.

Biện pháp duy nhất.

Chỉ có thể trở về Cửu Châu Cảnh trươc khi kỷ nguyên lượng kiếp hoàn toàn ập

đến, thì mới có hy vọng sống sót qua kỷ nguyên lượng kiếp, nếu không ở Cửu

Châu Cảnh, về cơ bản sẽ là cửu tử nhất sinh.

Tất nhiên.

Mỗi lần kỷ nguyên lượng kiếp buông xuống, đều kèm theo sự xuất hiện của

Chứng Đạo Đạo Quả, đối với đám người Tiên Vương Thượng Giới, đó là một

cám dỗ không gì sánh được.

Trong một tình huống cưỡng chế và lôi kéo.

Tất cả Tiên Vương Thượng Giới đã rời khỏi Cửu Châu Cảnh đều sẽ trở về nghĩ

cách độ kiếp, thậm chí còn tìm cách đoạt được Chứng Đạo Đạo Quả, để bản

thân đi xa hơn một bước.

“Nói như vậy.”

Ánh mắt đạm mạch của mạch chủ Thiên Ma liếc Diệu Không Không: “Ngươi là

một Tiên Vương Thượng Giới hành động một mình, chúng ta còn cho rằng

ngươi là thám tử tiên phong của đám người Tiên Triều Cửu Châu đấy.”

“Đúng là quá lãng phí biểu cảm.”

“Kích động uổng công rồi.”

“Đúng thế.”

“...”

Các mạch chủ khác cũng lên tiếng.

“Tông chủ, xử lý kẻ này thế nào?”

Mạch chủ Khôi Lỗi hỏi.

“Diệu Không Không này do sự đệ tự tay bắt được.”

Khánh Phi Vân nói: “Xử lý thế nào thì để sư đệ tự quyết định.”

“Sư đệ.”

Khánh Phi Vân nhìn Tề Minh: “Ngươi nói xem?”

“Giết đi.”

Vù!

Tề Minh thản nhiên nói. Vung cánh tay phải, hắn phát huy thủ đoạn, pháp lực

trào dâng, hóa thành một luồng dao động vô hình lan rộng, nhẹ nhàng lướt qua

cơ thể Diệu Không Không.

Tiếp đó.

Với một cơn gió thổi qua.

Dưới sự tập trung của đám đông.

Diệu Không Không trực tiếp biến thành tro bụi bay đầy trời.

“Sh…”

“Chuyện này cũng…”

“...”

Xung quanh.

Tiếng hít khí của phần lớn các trưởng lão ma tông truyền đến.

Bởi vì.

Chuyện này quá khủng khiếp.

Chỉ tiện tay lau một cái, Tiên Vương Thượng Giới tu pháp tắc Diệu Không

Không đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại một chiếc trữ vật tiên giới.

“Tốt.”

Khánh Phi Vân gật đầu.

Thời gian sau đó.

Khánh Phi Vân dẫn đầu tất cả mạch chủ, trưởng lão và đệ tử của Nguyên Thủy

Ma Tông hành động, thành lập đội quân ma tông, lần lượt bố trí đại trận bên

trong và bên ngoài Nguyên Thủy ma vực.

“Sư huynh.”

Tề Minh gọi Khánh Phi Vân đến.

“Sư đệ, có chuyện gì?”

Trong khoảng thời gian này, Khánh Phi Vân đều đang vất vả ngược xuôi để

chuẩn bị đối phó với ba thế lực lớn: “Yên tâm đi sư đệ, cho dù ba thế lực lớp

bao vây tấn công Nguyên Thủy Ma Tông chúng ta, bọn họ cũng đừng mơ thắng

được.”

“Hơn nữa.”

“Ba thế lực lớn không chắc đã liên thủ với nhau, cho dù có hợp tác, bọn họ cũng

sẽ tràn đầy ngờ vực với các bên còn lại, chỉ cần hơi gây xích mích thêm một

chút, sẽ đạt được kết quả không ngờ.”

“Hóa ra sư huynh đã sớm có mưu kế.”

Tề Minh cảm thán nói: “Nhưng, lần này sư đệ đến đây là muốn đưa cho sư

huynh một đại trận, tên của trận này là Cửu Khúc Hoàng Hà Trùng Thiên đại

trận.”

“Ồ.”

Khánh Phi Vân hứng thú: “Trận này có uy lực thế nào?”

“Mời sư huynh nhìn.”

Vù!

Tề Minh vung tay phải lên, hắn lấy Cửu Khúc Hoàng Hà Trùng Thiên đại trận

đã luyện chế xong ra, trung tâm trận đồ, mắt trận và gốc trận đều xuất hiện.

“Đây…”

Ánh mắt Khánh Phi Vân sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.