Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
“Chỉ có một vị tư chất tuyệt đỉnh, đã phù hợp điều kiện trở thành đệ tử chân
truyền, chỉ cần có trưởng lão chân truyền bằng lòng thu nhận ngươi làm đồ đệ,
lập tức có thể trở thành đệ tử chân truyền.”
Tiếng nói vừa dứt.
Vù! Vù!
Tề Minh vung tay phải lên, điều động năng lực hóa thân Kính Thiên Khải, tất cả
mọi người ở đây được chia làm bốn đoàn, sáu vạn đệ tử tạp dịch, một vạn năm
ngàn ba trăm tám mươi đệ tử ngoại môn, ba ngàn một trăm mười bốn đệ tử nội
môn, cùng với một đệ tử chân truyền.
Không nhịn được.
Ánh mắt của mọi người có mặt ở đây bất giác rơi vào trên người một vị duy
nhất có thể trở thành đệ tử chân truyền kia.
Chính là Ngu Tuyết Lan.
“Nàng vậy mà lại có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền.”
“Tư chất của nàng nhất định rất cao.”
“Chắc chắn rồi!”
“Thật sự rất hâm mộ nàng.”
“...”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Ngay sau đó.
Chính là sáu vạn đệ tử tạp dịch, bọn họ đã lựa chọn gia nhập mười hai Phong,
Tề Minh lại đưa bọn họ lên Pháp Thuyền của mười hai Phong.
Đệ tử ngoại môn cùng với đệ tử nội môn.
Tất cả đều lần lượt lựa chọn gia nhập mười hai Phong.
Không ngoài dự đoán.
Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn gia nhập Thanh Vân phong trong Thịnh hội
Thiên Khải lần này chiếm một phần ba trong tổng số, còn lại hai phần ba được
phân chia cho mười một Phong khác.
“Nguyên Phượng.”
Lúc này.
Lữ Thanh Nhan đi tới, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Nguyên Phượng
giữa đám người, chỉ mặt gọi tên nói: “Bổn tọa chính là trưởng lão nội môn Lữ
Thanh Nhan của Thanh Vân phong, ngươi có ý nguyện bái nhập môn hạ của
bổn tọa không? Trở thành đệ tử của bổn tọa?”
“Đệ tử Nguyên Phượng bái kiến sư tôn.”
Không do dự chút nào.
Cũng không có bất cứ chần chừ gì.
Sau khi Nguyên Phượng nghe được những lời của Lữ Thanh Nhan, nàng quỳ
xuống không chút do dự, dập đầu hành lễ với Lữ Thanh Nhan.
Nguyên Phượng có thể được Lữ Thanh Nhan thu nhận làm đệ tử nội môn, đây
quả thật là khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ.
“Tốt.”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Lữ Thanh Nhan. Nàng vung
bàn tay trắng nõn nà lên, Nguyên Phượng bị một sức mạnh tác động bay lên
không trung, trong nháy mắt đã bay đến bên cạnh Lữ Thanh Nhan.
“Ngươi đi theo bên cạnh ta đi.”
Lữ Thanh Nhan nói.
“Đa tạ sư tôn.”
Nguyên Phượng cảm kích nói.
“Hãy đến đây bái kiến chư vị trưởng lão.”
Lữ Thanh Nhan lại nói.
“Vâng.”
Nguyên Phượng gật đầu, lễ nghi và thái độ đều tỏ ra vô cùng thích hợp và cung
kính, hành lễ với Đàm Thành Lĩnh và Thôi Khánh, “Đệ tử Nguyên Phượng bái
kiến chư vị trưởng lão.”
“Ừm.”
“Nếu ngươi đã bái Lữ trưởng lão làm sư, nên nỗ lực tu hành, đừng phụ lòng nỗi
khổ tâm của Lữ trưởng lão mới được.”
“...”
Các vị trưởng lão gật đầu.
“Kia là sư thúc của ngươi.”
Lữ Thanh Nhan ra hiệu cho Tề Minh, lại nói với Nguyên Phượng: “Đợi sư thúc
ngươi giải quyết xong việc của Thịnh hội Thiên Khải, sẽ để ngươi đi bái kiến.”
“Vâng, sư tôn.”
Nguyên Phượng nhìn bóng lưng của Tề Minh, hai mắt sáng rực lên, không ngờ
rằng Tề chân truyền đã cứu mình một mạng sẽ trở thành sư thúc của mình.
“Ngu Tuyết Lan.”
Tề Minh từ trên cao nhìn xuống quan sát đối phương.
“Đệ tử Ngu Tuyết Lan bái kiến Tề chân truyền.”
Ngu Tuyết Lan cúi đầu hành lễ với Tề Minh, nhưng mà trong lòng của nàng lại
nổi lên đủ loại ý nghĩ, nàng không ngờ rằng, trước kia nàng từng là đệ tử tạp
dịch có thể tùy ý gây khó dễ, bây giờ chỉ trong chớp mắt, đã trở thành đệ tử
chân truyền của Thanh Vân phong, cao cao tại thượng, có thể tùy ý nắm lấy tính
mạng của nàng.
Quả nhiên là vận mệnh biến đổi thất thường.
Nhưng mà.
Ngu Tuyết Lan không dám có biểu hiện gì dị thường, nàng nhất định phải hoàn
mỹ ngụy trang thành nữ nhi của Ngu vương hầu, không, bây giờ nàng chính là
nữ nhi của Ngu vương hầu.
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu, hắn cũng không nhìn ra điểm khác thường của Ngu Tuyết
Lan.
Dù sao thì.
Huyết Liên yêu nữ tìm được đường sống trong chỗ chết, đã vứt bỏ tất cả, đúc lại
thân thể, coi như là xóa bỏ hoàn toàn những dấu vết trước kia, cho dù Tề Minh
có thể nắm giữ năng lực hóa thân Kính Thiên Khải, cũng không có cách nào
theo dõi được linh hồn bổn nguyên của Ngu Tuyết Lan.
Trừ khi là chân thân Kính Thiên Khải.
Đương nhiên.
Kính Thiên Khải vốn dĩ là “Chân Tiên Khí”, dùng tu vi của Tề Minh, nếu như
muốn nắm giữ và sử dụng, sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị Kính Thiên Khải hút
thành người khô.
“Tư chất của ngươi rất cao.”
Tề Minh nói: “Đủ để trở thành đệ tử chân truyền, bây giờ ngươi muốn bái nhập
Phong nào? Hãy nói ra lựa chọn của ngươi, đến lúc đó, sẽ dẫn ngươi đi gặp mặt
trưởng lão chân truyền của các Phong.”
“Đệ tử...”
Giọng nói của Ngu Tuyết Lan khẽ dừng lại một chút, biểu hiện vô cùng hoàn
mỹ, tầm mắt của nàng bắt đầu từ Tề Minh, chậm rãi đảo qua tất cả trưởng lão và
đệ tử chân truyền có mặt, lâm vào trong trầm tư.
Dáng vẻ nàng rất khó lựa chọn.
Biểu hiện vô cùng bình thường.
Ngay sau đó.
Các trưởng lão nội môn của các Phong đã xuất hiện, bọn họ chuẩn bị giới thiệu
tình hình của mình với Ngu Tuyết Lan, muốn để Ngu Tuyết Lan gia nhập Phong
của họ, trở thành đệ tử chân truyền của bọn họ.
Nhưng mà.
Vù! Vù!
Bọn họ còn chưa mở miệng.
Nơi xa.
Có một luồng ánh sáng lấp lánh xẹt qua không trung, tốc độ rất nhanh, giống
như chuyển động trong nháy mắt, dừng lại trên bầu trời Thiên Khải thành, toàn
thân bốc lên một ngọn lửa trắng tinh khiết.
Trong lúc mơ hồ.
Có một ảo ảnh Thuần Bạch Hỏa Phượng.
Thậm chí hùng vĩ.
Uy áp rất lớn, khí thế dồi dào.
“Là nàng!”
Tề Minh nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra thân phận của đối phương, cũng rất
quen thuộc với khí tức này, “Phượng Hi tiên tử của Thanh Vân phong, vị đã ra
tay giết chết Huyết Liên yêu nữ trước kia.”
“Sao nàng lại đến đây?”
Tề Minh sinh lòng nghi ngờ.
“Bái kiến Phượng Hi tiên tử.”
Xung quanh.
Tất cả trưởng lão nội môn, trưởng lão ngoại môn, còn có đệ tử chân truyền có
mặt ở đây toàn bộ đều chắp tay hành lễ trước Phượng Hi tiên tử, giọng nói cũng
rất tôn kính.
“Đệ tử Tề Minh, bái kiến Phượng Hi tiên tử.”
Tề Minh hành lễ.
“Ừm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.