Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Tu sĩ Kết Đan này gật đầu ngay lập tức, nói: “Tên thật của ta là Đinh Nhật Huy,
nhận mệnh của Khâu Lập Xuân chân truyền. Chủ yếu là vì hai ngày gần đây,
thuộc hạ của Tề chân truyền ngài nhiều lần bán ra lượng lớn tài nguyên ở Thanh
Vân phường thị, vì thế nên đại nhân nhà ta mới cử chúng ta đến tập kích thuộc
hạ của ngài. Có lẽ mục đích của hắn chính là vì chiếm đoạt phần tài nguyên
này.”
“Khâu Lập Xuân.”
Tề Minh nhíu mày: “Chưa từng nghe qua.”
“Đây…”
Đinh Nhật Huy giật mình, lại nói: “Sư tôn của đại nhân nhà ta là Phượng Hi tiên
tử.”
“Phượng Hi tiên tử.”
Bây giờ Tề Minh mới có phản ứng, gật đầu nói: “Hóa ra là đệ tử chân truyền
của vị trưởng lão kia, đây là đang bắt nạt ta mới trở thành đệ tử chân truyền, tu
vi còn không đủ cao, cho nên muốn xuống tay từ chỗ ta?”
Đinh Nhật Huy cúi đầu.
Hắn không dám nói thêm gì.
Hiện tại chỉ mong Tề Minh có thể tuân thủ những gì vừa nói, sau khi nói ra mọi
chuyện thì có thể thả cho hắn một con đường sống.
“Lòng trung thành của ngươi với Khâu Lập Xuân có vẻ rất thấp.”
Tề Minh nói: “Ta còn chưa ép hỏi nhiều lắm, ngươi đã nói ra hết mọi chuyện.”
“Tề chân truyền.”
Đinh Nhật Huy cất tiếng cười gượng gạo: “Trước kia chúng ta chỉ là tán tu,
Khâu Lập Xuân có lời mời, hơn nữa Khâu Lập Xuân là đệ tử chân truyền Thanh
Vân phong, tu vi rất cao, việc nương tựa Khâu Lập Xuân thực sự có rất nhiều
lợi ích với chúng ta.”
“Chỉ là đôi bên cùng có lợi, lấy đâu ra cái gọi là trung thành.”
“Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta thất bại, lại rơi vào trong tay Tề chân truyền
ngài, miễn là có thể giữ được mạng sống của bản thân, lại có gì mà không thể
nói?”
“Nói rất có lý.”
Tề Minh gật đầu.
“Vẫn xin Tề chân truyền tha mạng.”
Đinh Nhật Huy khấu đầu hành lễ, lại lấy tất cả tài nguyên và linh thạch trên
người ra mua mạng: “Đây là lời xin lỗi của tiểu nhân với ngài, chỉ cần ngài có
thể tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân cảm động đến rơi lệ.”
Keng!
Đột nhiên.
Đúng lúc này Hoắc Trường Thanh ra tay, nhân lúc Đinh Nhật Huy thả lỏng cảnh
giác, chỉ xẹt một nhát, kiếm quang đã chém đứt đầu Đinh Nhật Huy.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ phần cổ bị chém đứt.
Ánh mắt Đinh Nhật Huy trừng lớn, hoàn toàn mang dáng vẻ chết không nhắm
mắt.
“Ta nói ta sẽ tha cho ngươi.”
Tề Minh nhún vai, tùy tiện lấy cớ: “Nhưng không nói thuộc hạ của ta sẽ tha cho
ngươi.”
Chẳng qua.
Đinh Nhật Huy đã chết, hiển nhiên là không nghe được lời giải thích vô cùng
gượng ép này của Tề Minh.
“Dọn dẹp chiến trường.”
Tề Minh căn dặn.
“Vâng.”
Hoắc Trường Thanh gật đầu.
Vù!
Huyết Sát Quỷ Vương hấp thu luôn cả thi thể của ba bộ hài cốt, tu vi lại tinh
tiến thêm một chút, nhưng vẫn còn cách Kết Đan trung kỳ một đoạn dài, không
dễ dàng đột phá như thế.
“Khâu Lập Xuân.”
Tề Minh suy tư, ánh mắt có phần lạnh lùng: “Đệ tử chân truyền của Phượng Hi
tiên tử, mà Phượng Hi tiên tử lại là nghĩa nữ của Thái thượng trưởng lão, chậc
chậc, thực sự là không đơn giản.”
“Mong rằng ngươi không rơi vào tay ta, nếu không, cũng đừng trách ta tâm
ngoan thủ lạt.”
Dù nói thế nào.
Coi như Tề Minh đã kết thù với Khâu Lập Xuân.
Bên trong Thiên Khải Tông.
Mặc dù cấm đệ tử chân truyền tranh chấp sinh tử, nhưng phạm vi Thiên Khải
Tông rộng như vậy, giống như tiểu thế giới. Với lại, còn có động thiên phúc địa
do cường giả xây dựng, chính xác đã xảy ra chuyện gì, Thiên Khải Tông cũng
rất khó điều tra rõ ràng.
Trở lại Vân Lạc động phủ.
“Hoắc Trường Thanh, lần này bán được bao nhiêu linh thạch?”
Tề Minh hỏi.
“Hồi bẩm chủ nhân, bán ra toàn bộ vật phẩm tổng cộng thu được ba trăm chín
mươi bảy nghìn viên linh thạch trung phẩm.”
Hoắc Trường Thanh lấy túi trữ vật đựng linh thạch ra, giao vào tay Tề Minh:
“Mời chủ nhân kiểm tra.”
“Được.”
Trên mặt của Tề Minh hiện ra biểu cảm vui vẻ, linh lực quét qua túi trữ vật đã
xác định số lượng linh thạch: “Gộp toàn bộ lại với nhau, một lần Thịnh hội
Thiên Khải vậy mà đã thu hoạch được hơn một vạn viên linh thạch trung
phẩm.”
Chuyển hình ảnh.
Cách đó hơn mười dặm.
Có một ngọn núi.
Đặt tên là: Phượng Xuân Phong.
Đỉnh núi.
Có một động phủ rộng rãi tráng lệ tên là: Phượng Xuân động phủ. Ở xung
quanh động phủ vẫn còn có những kiến trúc và lầu các, có một tu sĩ sống ở đây.
Phượng Xuân phong là chính là động phủ độc lập của đệ tử chân truyền Khâu
Lập Xuân.
Vả lại.
Khâu Lập Xuân đã trở thành đệ tử chân truyền từ rất lâu, là đệ tử chân truyền
đầu tiên mà Phượng Hi tiên tử nhận sau khi đến Thanh Vân phong và trở thành
trưởng lão chân truyền của Thanh Vân Phong.
Bây giờ.
Đã trôi qua chín mươi năm.
Tu vi của Khâu Lập Xuân đã đạt đến giới hạn cao nhất của Nguyên Anh cảnh,
pháp bảo và pháp thuật tu luyện được cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ thiếu một
bước là có thể đột phá.
Có thể nói.
Với tu vi và thực lực của Khâu Lập Xuân, trưởng lão nội môn của Thanh Vân
Phong cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trong động phủ.
Giữa mật thất tu luyện.
“Hửm?”
Khâu Lập Xuân ngạc nhiên lên tiếng, vung tay phải lên, lấy ba chỉ nhân ra, ở
trong lòng bàn tay hắn không đốt tự cháy, biến thành tro tàn: “Mấy người Đinh
Nhật Huy đều chết rồi.”
“Trước đây không lâu, sư tôn còn muốn ta chú ý một chút đến đệ tử chân truyền
Tề Minh của Phùng lão. Vì vậy sau khi ta biết Tề Minh nhiều lần phái thuộc hạ
đến Thanh Vân phường thị bán ra các loại tài nguyên thì đã phái mấy người
Đinh Nhật Huy đến chặn thuộc hạ của Tề Minh, chủ yếu để thăm dò.”
“Vừa đi chưa được bao lâu.”
“Ba người Đinh Nhật Huy đã chết hết.”
“Dựa trên tình báo và tin tức, có lẽ Tề Minh đang ở Trúc Cơ kỳ và thuộc hạ của
hắn cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ, ba người Đinh Nhật Huy đều là Kết Đan hậu
kỳ, nhưng bọn họ vẫn chết hết rồi.”
“Chắc chắn Tề Minh này vẫn cất giấu thủ đoạn.”
Khâu Lập Xuân hít sâu: “Thực sự không hề đơn giản, chân truyền đại bỉ sắp bắt
đầu, Vô Thủy Vô Chung đại pháp chỉ thiếu một bước xa nữa là có thể đạt Cảnh
Giới Viên Mãn, không thể bị những chuyện khác làm phân tâm, dù là dặn bảo
của sư tôn cũng không được.”
“Mười năm sau, ta phải tỏa sáng tại chân truyền đại bỉ, như vậy mới có thể tiến
thêm một bước, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông, tương lai mới
có khả năng nhất khuy thiên đạo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.