Phản Nghịch

Chương 3





Thị trấn nhỏ bình thường như mọi ngày, quy luật bình thản cứ thế tiếp diễn.

Trong nháy mắt một năm đã qua đi, chú ý mọi người là Thành Đại Nghiệp lại phá lệ lên lớp, theo Hướng Nhu lên năm hai.

Hôm nay buổi chiều mùa hè oi bức, ve đậu đậu trên cây, long trọng tổ chức một buổi hoà nhạc hợp xướng.

Giữa tiếng ve kêu, Hướng Nhu mặc đơn giản, thoái mái, tóc tết sam ôm một chồng sách giáo khoa cùng đề thi, đi qua ruộng hoa cúc tiến vào Thành gia.

Bởi vì có công “hộ tống” mà Thành gia từ trên xuống dưới đều đối với nàng thật thương yêu, nhìn thấy nàng dùng kỳ nghỉ hè của mình mà phụ đạo Thành Đại Nghiệp học liền vội vàng đi pha trà, đưa khăn mặt mát lạnh đến, đem nàng đến thư phòng, cẩn thận phục vụ.

Trong thư phòng hơi lạnh của điều hoàtoả ra, cho dù mùa hè có nóng bức đến đâu thì ở đây cũng luôn mát mẻ. Chính là ở phía sau bàn học trống rỗng, không thấy bóng dáng của Thành Đại Nghiệp.

Xem ra “học trò” của nàng đến muốn

Hướng Nhu thong thả ngồi xuống, vươn cổ tay mảnh khảnh nhìn đồng hồ trên tay. Sau năm phút nàng thu lại sách giáo khoa, chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.

Rầm!

Cửa thư phòng bị đá ra, tàn nhẫn đạp trên tường, phát ra tiếng ầm ầm, Thành Đại Nghiệp toàn thân đầy thương tích quay trở lại.

“Tốt, chúng ta bắt đầu thôi!”

Hắn xiêu vẹo ngồi vào ghế dựa, vươn mu bàn tay lau đi vết máu ở dính ở miệng, trên người áo sơ mi cùng quần bó nhưng đầy tro bụi, hơn nữa lại rách tung toé, bộ dạng lỗ mãng chật vật thoạt nhìn như phạm nhân vừa từ trong ngục ra.

Tên tuổi hắn vang dội, thỉnh thoảng có người đến khiêu chiến, vọng tưởng có thể loại được hắn, một trận có thể làm nên tên tuổi; hơn nữa hắn là người trọng nghĩa khí, các huynh đệ gặp tranh chấp, khi mở miệng cầu cứu thì hắn tuyệt đối không bao giờ từ chối.

Loại sự tình này hai, ba ngày sẽ phát sinh một lần, làm cho cuộc sống của hắn trở nên “phong phú” hơn.

“Hôm trước bài tập ta bảo ngươi làm đâu?” Hướng Nhu một lần nữa đặt sách giáo khoa xuống, ngữ khí như bình thường, chỉ quan tâm đến tiến độ học tập của hắn chứ không quan tâm hắn cùng người khác đấu võ.

Bàn tay to mở ngăn kéo ra, đưa ra tờ giấy đầy vết xóa, sửa, một bài thi thật lộn xộn- bẩn đặt trước mặt của nàng. Giấy trắng tinh của nàng qua tay hắn lập tức liền bị bôi bẩn, nàng coi như cái gì cũng không thấy, lấy bút đỏ ra bắt đầu xem.

“Nhìn chỗ này xem. Ngươi dùng đúng công thức rồi nhưng lại giải sai −−”

Tạch!

Một giọt máu rơi xuống bài thi.

Nàng tạm dừng vài giây, lần thứ hai mở miệng giảng giải. “Lần sau ngươi khi tính toán tốt nhất nên kiểm tra lại −−”

Tạch!

Lại một giọt máu rơi xuống.

Máu tươi dọc theo cằm hắn rơi xuống, không thể khống chế được, tí tách dừng ở trên bài thi, rất nhanh thấm đẫm trang giấy, biến trang giấy thành màu hồng, cả bài thi đáp án cũng không nhìn rõ nữa.

Hướng Nhu nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, biết rằng nếu không xử lí vết thương cho hắn thì sớm hay muộn ngay cả nàng cũng sẽ bị dính máu trên người. Nàng lấy khăn tay ra, hướng miệng vết thương ở miệng hắn ấn vào, ngăn máu chảy ra.

“Cám ơn.”

Thành Đại Nghiệp ngồi như cũ, hai tay không nhúc nhích, thoải mái hưởng thụ phục vụ của nàng, khoé miệng lộ ra nụ cười khoái trá, được như là vớ bở được một thứ gì.

Cái vẻ tươi cười kia làm cho mắt nàng nhíu lại.

“Cười cái gì?” Nàng nhấn mạnh tay như là trừng phạt, nhìn thấy hắn kêu lên đau đớn mới thu lại bàn tay nhỏ bé. “Đi rửa mặt đi.”

Hơn nửa giờ trước còn như hung thần đánh nhau cùng nhóm người khác, lúc này bị nàng chỉ huy thế nhưng nửa tiếng cũng không cãi lại, lấy khăn tay lau miệng vết thương, nghe lời đi vào phòng tắm.

Hắn chẳng nhưng rửa sạch mặt còn dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, lúc này mới trở lại phòng sách.

Bên trong phòng sách, Hướng Nhu đã bảo người mang thuốc đến, bài thi cùng sách vở tạm thời để sang một bên.

“Đến bên này, ngồi xuống.” Nàng chỉ huy, cầm lấy bông cùng lọ thuốc sát trùng.

“Ngươi muốn giúp ta  bôi thuốc?” Hắn tựa vào cánh cửa, một tay chống lên khung cửa, thật kinh ngạc nhìn thấy nàng, cho dù là thấy trên đầu nàng đột nhiên có hai cái sừng dài ra cũng sẽ không ngạc nhiên so với bây giờ.

Ông trời, băng sơn mỹ nhân lại nguyện ý hạ thấp địa vị giúp người địa vị thấp như hắn bôi thuốc? Hắn không phải vẫn còn chưa tỉnh ngủ, có phải hắn đang mơ một giấc mơ tuyệt vời?

“Không xử lý tốt miệng vết thương, ngươi căn bản không thể đi học.” Nàng thấm ướt bông, thấy hắn còn đứng bất động, mày liễu không khỏi nhăn lại “Ngươi rốt cuộc có ngồi xuống hay không?”

Hắn đâu chịu buông tha cơ hội này, chân dài chỉ vài bước đã đến cạnh bàn, ngồi ở vị trí đã định, mặt ngẩng lên buồn thiu với đầy vết thương, tất cả các thanh thiếu niên đều cầu không được “phục vụ” này.

Đôi tay bé nhỏ mềm mại cầm bông sạch, dùng nhẹ lực lau miệng vết thương, lau sạch gương mặt, động tác thuần thục như y tá.

Vì lau vết thương mà nàng phá lệ ngồi lại gần, sợi tóc mềm mại thậm chí còn dừng bên trán hắn, khi nàng chuyển động thì sợi tóc giống như sợi chỉ nhẹ nhàng di chuyển trên da của hắn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ, mặt nàng bên cạnh nhẹ nhàng. Gương mặt trái xoan trắng hồng, trơn nhẵn tinh tế, giọt nước đọng trên môi của nàng đối với hắn mà nói thì là mật ngọt hấp dẫn —-

“Ngươi đã từng hôn chưa?” Hắn xúc động hỏi.

“chuyện gì đến ngươi.”

Thần thái Hướng Nhu vẫn lãnh đạm như vậy, câu hỏi của hắn như thời tiết đang đẹp liền bị phá hỏng mà môi nàng đã bị người khác chạm vào.

“Bởi vì ta nghĩ muốn hôn ngươi.” Hắn không chút nào muốn che dấu, nhanh chóng nhìn chằm chằm gương mặt gần trong tích tắc.

Đối với hắn mà nói, nàng là điều cấm kỵ xinh đẹp duy nhất, hắn chỉ có thể xem cũng tuyệt đối không thể đụng vào.

Nhưng là bởi vì là điều cấm kỵ cho nên lại càng kích thích, hấp dẫn của nàng ngày càng tăng làm hắn không thể kháng cự.

Lần này động tác Hướng Nhu ngừng lại.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc hắn một cái, gương mặt xinh đẹp vẫn yên lặng như thế, hắn không thể nhận ra rốt cuộc nàng là đang giận hay là ngượng ngùng.

Vài giây sau, nàng thu ánh mặt lại, dùng động tác tao nhã, cầm lấy lọ thuốc sát trùng, dũng cảm hướng miệng vết thương hắn đổ.

“A! Ngươi, ngươi….”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên tận mây xanh, bàn tay bị bỏng làm cho Thành Đại Nghiệp đau đớn nhe răng trợn mắt, khuôn mặt tuấn tú đau đến vặn vẹo, hai tay ở bên cạnh bàn đặt lên.

Mẹ nó, nữ nhân này xuống tay luôn độc như vậy!

“Ngươi nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta liền đem lọ cồn đổ vào miệng ngươi, hoàn toàn sát trùng sạch sẽ.” nàng dùng giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo, mở hòm thuốc lấy ra lọ cồn i-ôt, nhanh chóng giúp hắn sát trùng, tiếp theo dùng urgo dán vào miệng vết thương đã được xử lý.

“Anh nói chính là lời nói thật sự. Anh muốn hôn em.” Thành Đại Nghiệp bám riết như cũ không tha, chịu đựng vết thương đau đớn, khuôn mặt tuấn tú lại gần phía trước hơn. “Cũng không thể được?”

“Không thể.”

Nàng thong dong ngồi xuống, mở sách giáo khoa, cúi đầu nhìn đề mục, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn cái nào.

“Vì sao không thể?” Hắn không lùi bước lại hỏi, trên cao nhìn xuống nhìn thấy gương mặt trắng mà mịn màng của nàng.

“Bởi vì ngươi là WC nam công cộng.”

Hắn thoáng sửng sốt, vẻ mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

“Có ý gì?” Học sinh gương mẫu dùng từ quả nhiên khó hiểu so với người bình thường a!

“Nam nhân xung quanh xằng bậy cùng nữ nhân chính là nhà vệ sinh công cộng.”

Thành Đại Nghiệp mày rậm nhếch lên, lúc này mới hiểu rõ rang, nàng đây là đang châm chọc hắn lại nhịn không được mở miệng cãi lại.

“Này, em đừng nói bậy, anh cũng không làm việc xằng bậy xung quanh!”

Hướng Nhu ngừng bút, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú có vết thương buồn thiu.

“Không có? Thật?” Nàng châm chọc, dùng giọng mũi hừ thành tiếng.

Nàng sớm đã nghe các nữ nhân nói nhỏ, thảo luận về lời đồn của hắn, truyền thuyết hắn hẹn hò cùng ai hoặc là hôn ai. Mấy năm qua hắn chẳng những là có tiếng xấu nhưng ở bên ngoài hình tượng đi xe máy cùng cặp đùi rắn chắc luôn luôn thu hút các cô gái.

Đôi con ngươi trong suốt nhưng lại làm hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, không được tự nhiên tránh tầm mắt đó, gò má ngăm đen cũng đỏ lên.

“Ách, bất quá chỉ là hôn nhẹ nhẹ thôi…….” Hắn mập mờ nói.

Dù sao cũng có tinh lực, một khi “sát thương” cũng khó tránh khỏi “cướp cò”, nhưng là hắn đã tận lực khắc chế, cố gắng khuyên can các thiếu nữ nhiệt tình, bảo các nàng cẩn thận “đúng mực”.

Huống hồ từ sau khi Hướng Như xuất hiện thì các nữ nhân khác trong mắt hắn đều biến mất, cho dù là chủ động thương nhớ hắn thì hắn cũng không có hứng thú. Tiếu nữ nhân xinh đẹp lạnh như băng này đều ngập chìm trong suy nghĩ của hắn.

Bởi vì quan hệ của nàng mà hiện tại ngay cả nhìn sách giáo khoa hắn cũng hưng phấn đến đau đớn.

Chính là, Hướng Nhu cũng không hiểu “Tình”.

“Như vậy thì ngươi cứ tiếp tục cùng người khác hôn nhẹ, đừng động đến ta.”

“Anh không làm phiền em thế đâu?” Trên thực tế chuyện hắn muốn làm tuyệt đối không chỉ có chữ “phiền” đâu.

Nàng lại liếc hắn một cái, ánh mắt đù làm cho chim cánh cụt cũng đông cứng lại.

“Nếu trí nhớ của ngươi không có vấn đề thì còn nhớ rõ ta đã sớm nói qua, loại như ngươi ta không để vào mắt.” Hướng Nhu lời nói lạnh nhạt, căn bản không  đem lời hắn nói để tâm, nhận định rằng hắn đang trêu đùa.

“Nam nhân như thế nào em mới để vào mắt?” Thành Đại Nghiệp vẫn không hết hi vọng.

“Tối thiểu hắn phải hiểu được giữ mình trong sạch, không cùng nữ nhân bên ngoài “hôn nhẹ nhẹ”. Khẩu khí của nàng bao hàm ý châm chọc, khoé miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, chuẩn bị hạ gục tên tên hoa hoa công tử này.

Hắn nhíu mày lo lắng, sau một lúc lâu cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

“Như vậy là được?”

“Chính là điểm này ngươi sẽ không làm được, ta cần gì phải lãng phí thời gian thêm nữa?” nàng không muốn tiếp tục đề tài này.

Con ngươi đen nheo lại, quả thực không hỏi tiếp.

Chính là Thành Đại Nghiệp tuy rằng ngậm miệng cũng không thể hiện đã hết hi vọng. Hắn ngồi ở bàn học, nhanh chóng coi như không có việc gì, lần thứ hai bắt đầu nghe Hướng Nhu giảng bài, tầm mắt lại lưu lại trên gương mặt xinh đẹp, cả đêm cũng không ngừng nghĩ đến.

Sự việc đã qua ba ngày, Hướng Nhu lần thứ hai đi vào Thành gia.

Lúc này đây Thành Đại Nghiệp chẳng những ở nhà mà còn ngồi ở phòng sách, hai chân thon dài gác trên bàn, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ nàng tới. Khi nhìn thấy nàng bước tới cửa thì hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt tuấn tú hiện lên bộ mặt của con sói, mỉm cười giống như thấy con mồi ngon miệng dùng cho bữa tối vừa bước vào địa bàn của mình.

“Anh đã làm như em bảo.” Hắn cướp lời mở miệng, bình thản xem phản ứng của nàng.

“Bài tập ngươi đều đã làm xong?” Hướng Nhu có chút kinh ngạc, mắt trợn ngược lên, tò mò xem hắn ăn nhầm phải cái gì mà đột nhiên lại trở nên chăm chỉ như vậy.

“Bài tập gì?” Hắn lộ ra biểu tình khó hiểu. Ba ngày qua hắn chính là thật sự rất vội, làm gì có thời gian để ý đến bài tập.

“Bài tập nghỉ hè.”                    

“A, cái kia á!” Hắn nhún vai. “Đã quên.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Nàng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

A, đúng vậy, đây mới là phản ứng quen thuộc của nàng! Nếu Thành Đại Nghiệp thật sự làm xong toàn bộ bài tập nghỉ hè thì nàng chỉ sợ là sợ tới mức tông cửa đi ra hoặc là kiên nhẫn mổ xẻ xem bên trong não hắn có gì, xem hắn có phải hay không đánh nhau đến nỗi hỏng óc.

“Ta là làm việc.” Hắn buông hai chân, đem ghế lại gần người nàng, kiên trì báo cáo tình hình ba ngày qua. “Làm việc lớn”. “Anh đã nói cho những nữ nhân khác là từ nay về sau nên phân rõ giới hạn. đừng có lui tới gần ta.” Hắn sờ sờ cằm còn đau nhức, lần đầu tiên phát hiện cái nắm tay của nữ nhân có chút lợi hại có thể sánh ngang nam nhân.

Nàng mở mắt to hơn.

Không xong, xem ra đầu óc Thành Đại Nghiệp đã bị hỏng!

Hướng Nhu từ từ đứng dậy nhưng vẫn cách hơn một đoạn nhưng là vừa mới cử động đã bị bàn tay to lớn của hắn gắt gao cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng làm cho không thể nhúc nhích.

“Anh làm như vậy tất cả đều vì em, em không nên có chút biểu hiện hay sao?” Hắn từ trên cao nhìn xuống, dùng lực mạnh hữu hiệu đem nàng vây bên người.

“Chuyện đó đâu có liên quan tới ta?” Nàng lộ ra vẻ mặt phòng bị.

“Không phải em nói là không thích dính tới nam nhân bị bẩn sao?” Hắn đương nhiên trả lời, nhếch miệng cười, da mặt dày có thể so với tường đồng vách sắt. “Cho nên anh quyết định giữ mình trong sạch.”

Cặp mắt thuỷ tinh trong sáng thiếu chút nữa rớt ra.

“Ngươi nói cái gì?”

Lỗ tai của nàng có vấn đề sao?

“Giữ mình trong sạch a.” Gương mặt tuấn tú tiến lại càng gần, gần đến nỗi nàng có thể thấy rõ cằm của hắn. “Hướng Nhu, anh làm thế chỉ vì em.” Thanh âm khàn khàn của hắn cứ quanh quẩn bên tai của nàng.

Nhiệt độ làm hô hấp trở nên khó khăn, sợi tóc mềm mại ngang vai khẽ bay, cho tới bây giờ Hướng Nhu bình tĩnh lạnh như băng nhưng lại chưa từng kinh hoàng đứng lên như bây giờ.

Ông trời, hắn thật sự là nghĩ muốn hôn nàng!

Khuôn mặt ngăm đen chỉ còn cách mấy cm nữa thì sẽ chạm vào môi nàng. Lúc này đây nàng bị hắn kiềm chế ngồi bên cạnh người, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh thay đổi, nhanh chóng trốn khỏi cặp mắt lợi hại kia.

Hắn quá hiểu rõ nàng nên có thể dễ dàng nhận ra thái độ lạnh như băng của nàng đã thay đổi. Một tia cực kì nhỏ nhưng lại khó che dấu vẻ kinh hoàng làm chi hắn không nhìn được nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười ngạo nghễ.

Trong nháy mắt nàng đột nhiên hiểu được vì sao các cô gái như bướm thấy mật hoa, nguyện ý hướng vào trong lòng hắn.

Thành Đại Nghiệp mọi thứ: giàu có cùng mị lực mạnh quả thực là làm cho các thiếu nữ điên cuồng, khi hắn chăm chú nhìn vào nàng mỉm cười thì lòng của nàng lại không chịu được lại đập loạn……

Không có khả năng! Mị lực của hắn tuyệt đối không có tác dụng đối với nàng!

Hướng Nhu bắt đầu dãy dụa, hắn ý đồ muốn nắm giữ nên cố tình dùng lực đạo vừa phải để không làm đau nàng nhưng cũng không để nàng giãy dụa/

Cặp chân rắn chắc cách lớp quần bò cọ xát vào da thịt bên dưới váy của nàng, hắn tiến lại càng gần như chuẩn bị đem nàng ôm vào lòng.

Cho tới nay thì khí chất lãnh đạm của nàng làm cho nhóm thanh niên nhìn đã đủ khiếp sợ mà chỉ dám nhìn nàng từ xa, thậm chí còn không có can đảm tiến đến cùng nàng nói vài câu.

Nhưng là nàng ở phương diện nam nữ “kinh nghiệm thực nghiệm” thật sự là quá sức yếu kém. Cho nên Thành Đại Nghiệp khai hoả tiến sát gần lại, trong lòng nàng hốt hoảng thế nhưng đã sớm quên bản thân có thể dễ dàng đem hắn ném ra ngoài.

Nàng ra sức chống cứ nhưng không biết vì cái gì mà lại không giống lần gặp mặt đầu tiện, kiên định như vậy –

Bàn tay thô ráp đùa nghịch mấy sợi tóc của nàng. Hướng Nhu đột nhiên bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, nhìn vẻ mặt của hắn như là đang chuẩn bị cắn nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng nghĩ muốn bảo trì khoảng cách nhưng thanh âm lại không khống chế được, rõ rang có sự run rẩy.

Đáng chết! nàng làm sao vậy? Điểm này không hề giống nàng! Nàng không có khả năng hoang mang, nhất là không có khả năng vì hắn mà hoang mang!

Thành Đại Nghiệp nhếch cao mày rậm.

“Anh đã vì em giữ mình trong sạch, chẳng lẽ không nên được thưởng một ít?” Hắn thong thả cúi đầu, hô hấp nhẹ của nàng cùng hai má, hai tai đều hồng lên.

Hơi thở nam tính nồng đậm xâm nhập hô hấp của nàng.

“Không được!” Nàng hô lên, muốn tránh khỏi bị “sói hôn”, tầm mắt vừa vặn dừng lại ở trên bàn thấy bao thuốc đang mở, trong đầu loé sáng lên.

Hắn không hờn giận hỏi.

“Vì cái gì không được?”

“Không chỉ có như thế này, ta còn các điều kiện khác.” Nàng hít sâu một hơi, hai vai buông lỏng như là tìm lại được cảm giác sống trong chỗ chết. “Ta chán ghét mùi của người khác”.

Hắn nhún vai, cảm thấy chuyện này dễ dàng giải quyết.

“Anh có thể đi đánh răng.”

“Ta nói chính là toàn bộ từ trên xuống dưới của ngươi, không chỉ có…” nàng cẩn thận dùng từ, hết sức không kích thích hắn. “Miệng của ngươi.”

“Được rồi, ta đi tắm” Hắn kéo tay áo, tiến đến chóp mũi vừa nghe thấy, rất muốn châm chọc hỏi nàng trước khi hôn nàng có phải xịt nước hoa hay không.

“Còn chưa đủ.” Nàng liên tục lắc đầu.

Hắn cúi thấp đầu.

“Như thế, em muốn thế nào?’ Hôn một cô gái khác sẽ không hao phí công sức như vậy a. chính là không thể phủ nhận nàng làm tốn nhiều công sức của hắn.

“Ngươi bỏ thuốc đi”

Lời vừa nói ra gương mặt tuấn tú đột nhiên đen lại, như là nàng vừa mới nói ra yêu cầu là muốn hắn cầm dao đi giết sạch mọi người trong nhà.

Bất an trong lòng Hướng Nhu cuối cùng cũng tan đi, vẻ mặt bối rối đã thay bằng bình tĩnh.

Muốn Thành Đại Nghiệp bỏ thuốc ư, căn bản là nhiệm vụ bất khả thi. Hắn hút rất nhiều, một ngày ít nhất là phải hai bao, các góc của Thành gia đều có thể nhìn thấy tàn thuốc, tất cả đều là kiệt tác của hắn.

Hắn có lẽ thật sự “bỏ” được nữ nhân, tạm thời có thể nhịn, không cùng cô gái khác hôn nhẹ. Nhưng là nàng tuyệt không tin tưởng hắn có thể bỏ thuốc, hắn sẽ vì nàng mà bỏ qua loại vui thú này, như thế nào có thể “hy sinh” lớn như vậy?

Nàng nắm rất phần thắng, cho rằng với điều kiện này thì tuyệt đối có thể phá vỡ ước mơ của hắn, làm cho hắn biết khó mà lui, rất xa mà cút sang bên cạnh.

Không nghĩ tới sau một lúc lâu sắc mặt khó coi cực độ của hắn nói ra một chữ như bộ dạng anh hung hi sinh.

“Được!”

Bỏ thuốc, hắn có thể!

“Ta là nói không phải một, hai ngày.” Nàng cường điệu.

“Vậy em cảm thấy bao lâu mới đủ tư cách?”

Con ngươi trong suốt xem xét hắn.

“Hai năm”

Lần này sắc mặt hắn càng khó xem, rất giống như là đang nuốt một con tôm sống.

“Hai năm?” Tiếng gầm gừ chấn động bốn phía, thiểu chút nữa phá tan cái nóc nhà.

“Đúng, hai năm, đến khi ngươi tốt nghiệp.” Hướng Như không cố ý cường điệu “thuận lợi” hai chữ, đem điều kiện khắc nghiệt hơn liền cảm thấy nên bảo toàn an toàn.

“Mẹ nó, ngươi căn bản là –.”

“Làm không được sao?” nàng cúi đầu nhìn hai tay trắng nõn của mình, cố ý không nhìn hắn bởi vì đã nắm chắc thắng lợi. “Ta biết là ngươi không làm được.”

Câu nói kia làm cho trong lòng hắn phát hoả, đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

Đáng giận, nữ nhân này dám xem thường hắn? Thư khiêu chiến đưa đến trước mặt, nếu hắn không dám tiếp thì đâu còn là nam nhân?

“Mẹ nó, em cố tình nói thế.” Hắn cố kiềm chế, không hề nắm tay nàng, khoé miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, gằn từng tiếng tuyên bố

“chúng ta đã quyết đinh rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.