Diêu Thanh và Đạm Đài Yên tới đột nhiên, đi cũng rõ ràng, quả thật là một đôi. Chờ đợi hai người rời đi, phòng khách Tàng gia yên tĩnh không tiếng động, Mộ Dung Phỉ ngồi thẳng tắp sắc mặt lãnh khốc, cặp mắt kia ít thấy dẫn theo một ít dịu dàng, lẳng lặng nhìn Tàng Huyền Thanh; Trần Dương đứng ở một bên, ánh mắt xuyên thấu qua thấu kính mỏng lạnh băng nhìn ra ngoài cửa; Tàng Huyền Thanh cũng im lặng, bất đồng chính là đang đùa nghịch trà cụ, khách đã rời đi, nhưng cô vẫn hứng thú pha trà, cẩn thận tỉ mỉ men theo quy chế thao tác, hai mắt như chăm chú vào trà cụ, kỳ thật lại thâm thúy, mày hơi nhíu, cũng không biết suy nghĩ những thứ gì.
Động tác tao nhã, không nhanh không chậm rửa sạch ba cái ly, cô rót trà đầy ly mới ngẩng đầu lên nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngồi xuống."
"Vâng, Đại tiểu thư." Trần Dương cung kính tòng mệnh, ngồi xuống ghế sa lon bên trái, chăm chú lắng nghe, hắn biết Tàng Huyền Thanh như thế, tất nhiên có chuyện cần công đạo với hắn.
Tàng Huyền Thanh không vội, cô đẩy một ly trà cho Trần Dương, gật đầu một cái, ý bảo hắn dùng trà, tự mình đưa một ly cho Mộ Dung Phỉ, đợi nàng tiếp nhận mới sâu kín nói: "Trước khi ngủ nên uống trà, có trợ giúp dưỡng sinh, nhưng mà uống trà cũng không tốt, khó coi, ảnh hưởng giấc ngủ."
Mộ Dung Phỉ vừa định nốc, lại không nghĩ Tàng Huyền Thanh nhảy ra một câu như vậy, cái ly cứ như vậy dừng ở bên miệng, Mộ Dung Phỉ cố tình xem Tàng Huyền Thanh, trên mặt mặc dù không diễn cảm nhưng Tàng Huyền Thanh lại biết nàng khó xử, nàng rốt cuộc uống hay không uống nha?
Tàng Huyền Thanh cảm thấy thú vị cực kỳ, "khanh khách" cười, nói: "Uống đi, một ly cuối cùng."
Mộ Dung Phỉ bất mãn nhíu mày uống hết ly trà, Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ uống xong, ánh mắt chớp động, có tên là "yêu".
Hai người liếc mắt đưa tình cũng không chú ý chỉ khổ cho Trần Dương ngồi bên cạnh, hắn giả ngu cái gì đều nghe không được nhìn không tới, hai mắt chăm chú nhìn ly mình, từng ngụm từng ngụm uống trà, trà vốn nên tinh khiết thơm tho, lúc này lại uống không ra hương vị.
Tàng Huyền Thanh nói ly cuối cùng thì thật là ly cuối cùng, uống hết cũng không tiếp tục, vừa tâm tư thành ý tỏ vẻ cần cải tà quy chính cô, lúc này lại đột nhiên nheo lại hai mắt, trong đó có âm lãnh quang mang, cô buông ly, nói với Trần Dương: "Trần Dương, bây giờ là thời kì nghiêm ngặt, phiền toái ngươi tiếp tục vất vả... Vừa rồi có người đến gõ cửa nhà chúng ta, mà bây giờ nên là chúng ta gõ cửa nhà người khác, thân nhân của bốn vị đại lão... Hửm?"
Trong Thanh Liên Hội, về lý lịch, ngay cả Tàng Huyền Thanh cũng không thể so với Trần Dương, Tàng Huyền Thanh nhắc nhở một chút, hắn tự nhiên hiểu rõ, không vô nghĩa trực tiếp tôn kính trả lời: "Đại tiểu thư yên tâm, ta đi ngay, ta sẽ khiến bốn vị đại lão cùng thân nhân của bọn hắn không dám nói một câu bất lợi với Đại tiểu thư ngài."
Trần Dương đi rồi, Tàng Huyền Thanh tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa không biết suy nghĩ gì, cuối cùng ngáp một cái, nắm tay Mộ Dung Phỉ, lẩm bẩm: "Đêm đã khuya, nên đi ngủ."
Mộ Dung Phỉ thật sự là không thú vị, từ nhỏ đến lớn không học biểu đạt diễn cảm, trừ bỏ lãnh mạc thì chính là lãnh khốc, quả thật như rối gỗ không có sinh mạng. Bất quá sau khi cặp kè Tàng Huyền Thanh, vẻ mặt cũng dần dần phong phú lên, lúc này tuy rằng trên mặt không biến hóa, nhưng nghe được sắp đi ngủ, cặp mắt kia liền lóe sáng. (phản xạ có điều kiện? =]])
Tàng Huyền Thanh lôi kéo Mộ Dung Phỉ đến phòng ngủ, vừa đi hai bước, lại tựa hồ nhớ ra cái gì, ngừng lại cước bộ, lôi kéo Mộ Dung Phỉ chuyển hướng.
Mộ Dung Phỉ không biết Tàng Huyền Thanh muốn mang nàng đi đâu nhưng nàng cũng không hỏi, nói thật, nàng không sao, một chút cũng không quan tâm, ở cùng Tàng Huyền Thanh, đi đâu không phải đều giống nhau sao, quản nó là thiên đường hay địa ngục, trên thế giới này, nàng chỉ nghe lời Tàng Huyền Thanh mà thôi.
Tàng Huyền Thanh ra phòng khách chuyển qua một hành lang, ngọn đèn hôn ám cực kỳ tĩnh lặng, khiến người ta âm lãnh. Nơi cuối cùng có một đại môn đóng chặt, trên đó ghi hai chữ "Phật đường".
Cả quá trình Tàng Huyền Thanh không nói gì, lúc này vẻ mặt cô có vẻ đặc biệt nghiêm túc, nơi đó là nơi mẫu thân cô yêu nhất mỗi ngày mỗi đêm lễ Phật, hiện giờ do Kinh Luân trông giữ và xử lý. Cô tới cửa đứng lại hồi lâu, biểu tình yên lặng. Mộ Dung Phỉ không nói lời nào, Tàng Huyền Thanh đứng, nàng cũng đứng, mà đây đúng là điều Tàng Huyền Thanh cần, từ điểm đó mà nói, Mộ Dung Phỉ đổ lại vẫn có thể xem như người bầu bạn tốt nhất của Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh sâu kín thở dài, không gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng kêu to: "Kinh Luân đại sư."
Chỉ một câu, Tàng Huyền Thanh liền không hề kêu câu thứ hai, mà là im lặng đứng, chờ bên trong đáp lại, nhưng đứng hồi lâu, bên trong như cũ là im ắng, không có tiếng vang, ít lâu sau, bên trong mới vang lên thanh âm già nua mỏi mệt của Kinh Luân, từ từ nói: "Ta tạo ác nghiệp, đều do không hối cải, tham sân si, ý nghĩa sinh ra từ lời nói, bây giờ ta hiện giai sám hối..."
Nói câu này xong, không còn tiếng vang, Tàng Huyền Thanh lắc lắc đầu, không thèm nhắc lôi kéo Mộ Dung Phỉ đi trở về, ở trên đường, ngẫu nhiên cảm thấy mát mát, tựa hồ có chút hơi nước bay tới trên mặt, vì thế dừng lại ở chỗ rẽ hành lang, chìa bàn tay mềm đi cảm thụ, bên ngoài lại nổi lên mưa phùn.
Tàng Huyền Thanh ngẩn ra, tay chìa ra, đặt ở trong mưa tinh tế cảm thụ, nhăn mặt lẩm bẩm: "Ban ngày vẫn là một mảnh nắng ráo, bây giờ lại đột nhiên nổi mưa. Quả nhiên là thế sự vô thường, lấy bất biến ứng vạn biến mới là lẽ phải. Bất quá... Trời nóng ắt sẽ mưa, thật ra là thời tiết tốt để ngủ."
Trở lại phòng Tàng Huyền Thanh thay áo chuẩn bị ngủ, hôm nay thật sự mệt, cô đi đến bên giường, Mộ Dung Phỉ đã sớm chuẩn bị xong, im lặng nằm, hai mắt lóe sáng, thấy vậy, Tàng Huyền Thanh cười, leo lên giường nằm cạnh Mộ Dung Phỉ, cô nhấc đầu đệm lên vai nàng, cùng nàng mười ngón giao khấu, ngáp một cái, nói: "Đêm nay không được nhúc nhích, tôi rất mệt." (cái hố bự chảng ~)
Diêu Thanh và Đạm Đài Yên ra Tàng gia, lái xe chậm rì rì, tuyệt không gấp gáp, ra khỏi đường do Tàng gia xây, đi gần 10 phút, trên đường tĩnh lặng như trước, nơi này là vùng ngoại ô, bình thường rất ít có xe qua, huống chi hiện giờ vẫn là ban đêm.
Diêu Thanh im lặng lái xe, đột nhiên phát hiện cửa xe lốm đa lốm đốm, liền nói với Đạm Đài Yên: "Yên, trời mưa rồi."
Mưa cũng không lớn chỉ là mưa phùn, Diêu Thanh đóng điều hòa, hạ cửa, gió lạnh ngẫu nhiên xen lẫn theo mưa bụi nhẹ nhàng tiến vào, làm cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, Đạm Đài Yên vươn tay ra cảm thụ một chút, sau đó xoay đầu lại, mỉm cười nói: "Thật thoải mái."
Đạm Đài Yên ngây thơ làm người yêu thích không thôi, dáng vẻ này chỉ có Diêu Thanh mới chứng kiến được. Diêu Thanh ôn nhu cười, cô buông một bàn tay ra vô lăng, nắm chặt tay Đạm Đài Yên, mười ngón giao khấu, thâm tình trùng điệp, tự tại không nói lời nào.
Xe chậm rãi chạy trong mưa, không khí hòa hợp tốt đẹp, lúc này đây, có một thứ thoáng qua trước mắt Diêu Thanh, cô nhíu mày đạp phanh lại, tiếp theo liền ngồi không nhúc nhích, mày cũng không giãn ra, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Đạm Đài Yên thấy cô như thế, nghi hoặc hỏi: "Thanh, làm sao vậy?"
Diêu Thanh quay đầu cùng Đạm Đài Yên bốn mắt nhìn nhau, dừng một hồi mới nói: "Ở ven đường, có một tiểu hài tử." Nói xong liền quay xe đi. Đạm Đài Yên tò mò nhìn xung quanh, trong lòng hồ nghi nói: "Nơi này làm sao sẽ có tiểu hài tử?" Nhưng nàng lại không hoài nghi lời Diêu Thanh nói.
Chờ quay xe 7-8 thước, Đạm Đài Yên rốt cuộc thấy được tiểu hài tử trong miệng Diêu Thanh, bởi vì lúc này là buổi tối, thấy cũng không rõ ràng, từ thân cao của đứa bé kia, chỉ 7-8 tuổi, y phục trên người bẩn hết, không có sức quan sát mẫn tuệ đích thực rất khó phát hiện, may mắn có Diêu Thanh.
Diêu Thanh mở cửa xuống xe đi về phía đứa bé, Đạm Đài Yên cũng vội xuống xe. Tiểu hài tử lẳng lặng đứng ở ven đường, tùy ý mưa rơi vào người, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dại ra, nhìn thấy hai người đi qua, trong ánh mắt có một tia kinh hoảng, hơi lui về phía sau, cũng một bộ muốn chạy lại không nhúc nhích được.
Tiểu hài tử rất quỷ dị, y phục trên người giống như được lấy ra từ đống rác ô đen rách nát, tóc cũng đen, lại chải theo phong cách công chúa, làn da trắng nõn non mịn, dung mạo đáng yêu phi thường, rất mâu thuẫn, rất quỷ dị.
Diêu Thanh tỉnh bơ, không nhanh không chậm đi qua, Đạm Đài Yên theo sau, giữ yên lặng tựa hồ sợ kinh đến tiểu hài tử. Diêu Thanh nhìn thấy tiểu hài này, càng xem mày càng cau chặt, cuối cùng Đạm Đài Yên mới có thể nghe rõ giọng cô nói: "Đứa nhỏ này... Âm khí nặng nề."
Nghe đến đó, Đạm Đài Yên cả kinh, dừng bước, ban đêm thình lình xuất hiện tiểu hài tử quỷ dị, lại nghe Diêu Thanh nói lời này, thật sự có chút âm lãnh.
Diêu Thanh nện bước không ngừng, cách đứa bé kia 3 bước mới dừng lại, ngồi chồm hổm xuống, lẳng lặng nhìn tiểu hài tử. Tiểu hài tử càng kinh hoảng, không nhúc nhích, cũng quan sát Diêu Thanh, ánh mắt tiểu hài tử không giống như nhi đồng bình thường, trong đó tràn ngập phòng bị, nhãn cầu không đủ linh động, ngược lại là có chút dại ra. Diêu Thanh vừa nhìn liền biết, tiểu hài tử này sợ là bị kinh hách không nhỏ, cho nên mới thế.
Diêu Thanh mỉm cười, thoáng chốc yên nhiên như tiên, rất ôn nhu nói: "Theo ta về, ta bảo vệ con."
Chỉ đơn giản một câu, đứa bé cũng chậm rãi yên ổn xuống, ánh mắt và lời nói của Diêu Thanh tựa như có một cỗ mê lực rất mạnh, khiến người ta không thể không tin lời cô. Diêu Thanh đi qua, đưa tay sờ sờ mặt đứa bé, lẩm bẩm: "Sau này ta sẽ bảo vệ con."
Diêu Thanh khẽ vuốt mặt tiểu hài tử, sau đó cũng không quay đầu lại nói với Đạm Đài Yên: "Yên, lấy khăn lông lớn trong xe cho tôi."
Đạm Đài Yên nghe được liền xoay người bước nhanh đến xe, mà Diêu Thanh lại bắt đầu cởi quần áo của đứa bé, mãi đến khi trần trụi mới thôi, tiếp nhận khăn mặt, ôm đứa bé, xoay người giao cho Đạm Đài Yên. Đạm Đài Yên ôm lấy, không nặng lắm, lúc này nàng cẩn thận quan sát tiểu hài tử, làn da non mịn, hai mắt thật to, cái mũi đáng yêu, cái miệng nho nhỏ, bộ dạng nhìn rất khả ái, trong nháy mắt Đạm Đài Yên liền thích đứa bé này.
Hai người mang tiểu hài tử về khách sạn, để Đạm Đài Yên dẫn nó đi tắm rửa, Diêu Thanh dùng di động chụp hình đứa bé, sau đó đi đến cửa sổ, gửi tấm hình đến dãy số thần bí, cũng gọi điện thoại dặn dò: "Giúp ta điều tra tiểu hài tử này một chút, ta muốn trong thời gian ngắn nhất, biết đáp án."
Để điện thoại xuống, cô đứng ở nơi đó nhìn cảnh đêm, lẳng lặng chờ đợi, bên tai thỉnh thoảng theo phòng tắm truyền đến lời nói, Đạm Đài Yên ngữ khí ôn nhu, những lời này đều nói với đứa bé kia, cũng có vài phần hương vị mẫu thân.
Chờ Đạm Đài Yên đi ra, cầm sữa đút đứa bé, Diêu Thanh đang xem tin tức, xem xong, cô tao nhã bước đến, nhìn Đạm Đài Yên đang ân cần đút sữa cho đứa nhỏ kia: "Yên, chúng ta nhận nuôi tiểu hài tử này đi."
Đạm Đài Yên kinh ngạc quay đầu, nhìn Diêu Thanh, lại quay đầu nhìn đứa bé kia, càng xem càng thích, nhưng... Nàng rất khó xử lẩm bẩm: "Thanh, chỉ là..."
Diêu Thanh khẽ lắc đầu, lấy điện thoại giao cho nàng để chính nàng nhìn, Diêu Thanh đã tiếp nhận nuôi nấng tiểu hài tử, đứa bé kia thật im lặng, không nói câu nào, có lẽ là đói, chỉ im lặng ăn. Đạm Đài Yên biết, tự nhiên không còn do dự, đi trở về nhẹ giọng nói: "Thanh, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi."
Diêu Thanh mỉm cười, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, quay đầu hỏi Đạm Đài Yên: "Phỉ Vũ, thế nào?"
Đạm Đài Yên vừa nghe liền thích, vuốt đầu tiểu hài, ôn nhu nói: "Nhi đồng, sau này tên con là Phỉ Vũ... Là con gái của Đạm Đài Yên và Diêu Thanh, Diêu Phỉ Vũ."