Đêm đã khuya, mà Diêu Thanh ở khách sạn vẫn còn tỉnh, cô đi chân trần đứng trước cửa lẳng lặng nhìn bên ngoài, ánh mắt thâm trầm, không biết đang nhìn cảnh đêm hay là dân chúng H thị, không ai biết cô suy nghĩ cái gì.
Đạm Đài Yên cũng chưa ngủ, nàng ngồi trên giường lẳng lặng nhìn Diêu Phỉ Vũ đang ngủ say, có lẽ là bởi vì lúc trước chịu qua nhiều lắm kinh hách, lúc này chiếm được một chút an toàn, ngủ ngon vô cùng. Đạm Đài Yên thật sự thích Diêu Phỉ Vũ, mặc dù là mới từ trên đường nhặt được chưa tới 3 tiếng, nhưng thâm tâm nàng xem tiểu cô nương đáng yêu này là con gái của nàng và Diêu Thanh.
Đạm Đài Yên nhẹ nhàng vuốt tóc Diêu Phỉ Vũ, ánh mắt tràn ngập hiền lành, Diêu Phỉ Vũ đô miệng hai cái, đáng yêu phi thường. Nhìn thêm mấy lần, Đạm Đài Yên hôn trán Diêu Phỉ Vũ, sau đó xoay người tìm người yêu của mình, thấy cô im lặng đứng đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, thoáng chốc lại sinh ảo giác, Diêu Thanh vắng vẻ, cùng thế giới này không hợp nhau, lòng nàng đau.
Không dám bước quá nặng sợ kinh đến nữ tử mỹ lệ như tiên, im ắng đi qua, hai tay ôm eo nhỏ của Diêu Thanh ôm lấy cô, đầu đặt lên bả vai có chút gầy yếu, thật tốt. Đạm Đài Yên ôn nhu như nước: "Thanh, chị đang suy nghĩ gì đấy?"
Diêu Thanh thu hồi sự thâm trầm, ánh mắt và diễn cảm bắt đầu trở nên dịu dàng, đem hết thảy đều giấu đi, trong nội tâm cô đích xác giấu rất nhiều chuyện, đều không thể nói cho ngoại nhân, không biết người khác tin hay không, nhưng sự thật thì rất rợn người. Cô phóng tay lên tay Đạm Đài Yên, khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ thấy từ nơi này nhìn ra, trong lòng trở nên an tường rất nhiều."
Đạm Đài Yên biết cô không nói thật, nhưng lại rất phối hợp trả lời: "A? Thật không?"
"A, em xem thì sẽ biết." Diêu Thanh cười nhạt. Cả hai mỉm cười, ôm nhau nhìn cảnh đêm.
"Thanh, chúng ta còn có chuyện gì cần làm ở H thị nữa không?" Đạm Đài Yên hỏi.
"Không có gì, từ khi bắt đầu, chúng ta đến H thị chẳng qua chỉ là trung gian đi ngang qua sân khấu, về sau không cần chúng ta, chúng ta tùy thời có thể rời đi nơi này." Diêu Thanh nói ra sự thật buồn cười, khóe miệng châm chọc cười, hai mắt cất giấu một chút oán khí, chỉ là Đạm Đài Yên sau lưng nhìn không tới. Diêu Thanh trong lòng hừ lạnh: "Hừ, ba lão già này dám lấy Yên ra uy hiếp mình... Bất quá vì Yên, mình không so đo nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, hi vọng bọn họ nể mặt Yên, bằng không thì đừng trách mình không nể tình."
Nghe Diêu Thanh nói, Đạm Đài Yên nhíu mi có chút bất mãn, hỏi tiếp: "Vậy khi nào chúng ta đi?"
Diêu Thanh nhìn cảnh đêm, an tĩnh một hồi mới hỏi ngược lại: "Yên, em thích H thị không?"
Đạm Đài Yên trả lời cô: "Không thể nói thích, cũng không thể nói không thích, đối với em, ý nghĩa không lớn."
Diêu Thanh thích đi sâu vào vấn đề, cô nghe ra Đạm Đài Yên đối với nơi này không có lòng trung thành, vì thế liền tiếp lời: "Ừ, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi."
"Hảo."
Hai người lại im lặng đứng hồi lâu, Đạm Đài Yên lúc này nhớ tới một việc, có nhiều thứ nàng đích xác là hiếu kỳ, vì thế liền hỏi: "Thanh, cái vị hoà thượng cổ quái ở nhà Tàng Huyền Thanh là sao?"
Diêu Thanh nhăn mặt, nếu Đạm Đài Yên không hỏi, cô thật sự không muốn nói, bởi vì sự kiện này một khi nói ra sẽ làm người ta không thoải mái, ai có tinh thần trọng nghĩa, nghe qua một lần cũng sẽ canh cánh trong lòng, nó làm người ta kinh hãi cùng chán ghét, nhưng cố tình Diêu Thanh chưa bao giờ cự tuyệt Đạm Đài Yên cả. Bất đắc dĩ, Diêu Thanh đành phải lên tiếng: "Yên, tôi kể chuyện xưa cho em nghe."
"Ở vùng núi xa xôi, một thôn xóm có nhiều thế hệ săn thú sống qua ngày, một vị thôn dân một lần săn thú, vận khí tốt gặp được một lão hổ mới đẻ hổ con, vì thế người kia rất nhanh giết chết hổ mẹ, nhưng hắn lại không nhẫn tâm giết hại hổ con, cầm thi thể lão hổ và tiểu hổ còn sống sót, trở thành dũng sĩ trong thôn. Tiểu hổ được hắn giữ lại, xem như chó giữ nhà mà dưỡng dục, có tiểu hổ chậm rãi lớn lên, hắn mỗi lần đi săn, đều săn được nhiều mồi nhất. Từng ngày trôi qua, tiểu hổ đã trưởng thành thành đại hổ, thật dịu ngoan, nhưng hổ dù sao vẫn là hổ, ngỗ ngược chung quy khó sửa đổi, hơn nữa thường xuyên đi theo thôn dân săn thú, sự cường tráng mạnh mẽ cũng không mất đi. Một buổi tối, đại hổ ngỗ ngược đột nhiên bùng nổ dễ dàng cắn chết thôn dân dưỡng dục nó bấy lâu, sau đó những ai đang ngủ say sưa cũng bị nó cắn chết... Đại hổ trốn vào núi sâu không còn bóng dáng."
Chuyện xưa rất đơn giản, không phấn khích, Đạm Đài Yên nghe xong lại yên tĩnh trở lại, lẳng lặng suy tư về chuyện xưa, nàng sớm đã quen Diêu Thanh như vậy, có một số việc cô không muốn nói, liền lấy chuyện xưa ra thay thế.
Đạm Đài Yên thật thông minh, Diêu Thanh nhắc một điểm, nàng liền nghĩ ra hàm ý trong đó, hoà thượng trong nhà Tàng Huyền Thanh chính là tiểu hổ vị thôn dân kia nhặt về, mà cái thôn kia hẳn là Tự Miếu đi... Nghĩ đến đây, Đạm Đài Yên cả kinh, có điểm không thể tin được nhìn Diêu Thanh. Diêu Thanh xoay người lại, thở dài một hơi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Phật gia có 5 giới: 1 không sát sinh, 2 không ăn trộm, 3 không tà dâm, 4 không vọng ngữ, 5 không uống rượu; nếu Kinh Luân là tiểu hổ, Diêu Thanh từng động thủ giết qua Kinh Luân, rốt cuộc Kinh Luân đã phạm vào bao nhiêu giới luật rồi, hay là toàn bộ hắn đều phạm?
Diêu Thanh nhìn biểu tình của Đạm Đài Yên, cô không muốn nàng suy nghĩ sâu xa, vì chuyện này không còn quan hệ gì với các nàng. Cô nói: "Yên, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta ngủ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ dẫn Phỉ Vũ trở lại Kinh Thành, hẳn là rất nhanh chúng ta cũng có thể đi M quốc ngay..."
Nói đến đây, Đạm Đài Yên có một chút ưu tư, rốt cuộc có thể cùng vợ ở chung nhưng lại phải xa xứ. Nàng không muốn Diêu Thanh biết cảm thụ trong nội tâm, gắt gao ôm lấy Diêu Thanh vùi mặt vào ngực cô, cảm nhận được nơi đó tràn ngập lực lượng, nhảy lên.
Diêu Thanh cũng ôm chặt lấy Đạm Đài Yên, biết nàng bất an nhưng cô cũng chỉ có thể thở dài mà thôi, sự thật thì không có cách nào thay đổi. Hai người ôm hồi lâu, Diêu Thanh đột nhiên lẩm bẩm: "Con gái chúng ta... Diêu Phỉ Vũ, một thân nặng nề âm khí, nếu lấy âm khí nuôi vương giả khí, tin tưởng sau này nó cũng sẽ trở thành một đại nhân vật."
"Ưm..." Đạm Đài Yên chưa kịp nghĩ kỹ lời Diêu Thanh nói đã nghe được Diêu Phỉ Vũ anh anh hừ lạnh, ngủ không an ổn. Hai người đi lên nhìn, thấy nàng chau mày, thân đầy mồ hôi, không ngừng giãy giụa, vừa nhìn liền biết là hãm trong ác mộng.
"Ai, Phỉ Vũ đây là đang làm ác mộng?" Đạm Đài Yên ngồi ở bên giường ôn nhu giúp nàng lau mồ hôi trên mặt. Diêu Thanh đứng ở một bên chau mày lên, trong lòng có chút lo lắng.
Diêu Phỉ Vũ bừng tỉnh từ trong ác mộng, hai mắt mở to, ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt tràn ngập hoảng sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y. Đạm Đài Yên thấy thế, vội vàng ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi: "Phỉ nhi đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây."
Diêu Thanh kinh ngạc nhíu lại mi, lời này thực tại có chút kỳ quái, Đạm Đài Yên lúc này còn hoàn toàn tiến nhập. Lại nhìn Diêu Phỉ Vũ, vẻ mặt tái nhợt, chỉ có thể thầm than trong lòng, chuyện tình đã qua thì sẽ không có cách nào thay đổi, tâm ma đã gieo xuống, có thể giải quyết cũng chỉ có bản thân Diêu Phỉ Vũ. Diêu Thanh phát thệ: Nguyện nữ nhi Diêu Thanh cùng Đạm Đài Yên có thể lấy một thân âm khí vốn không nên có, nuôi ra một thân vương giả khí, mưu đồ về sau giải quyết tâm ma, cả đời may mắn an khang, vĩnh lạc vị ương!
Đi ra nhà Tàng Huyền Thanh, Sở Thanh Phong mặt lạnh dẫn đội trở về văn phòng tổ trọng án, liền trực tiếp nổi giận đùng đùng vào phòng Sở Thu dùng sức đóng cửa, không ai biết ở trong phát sinh cái gì, chỉ biết nửa giờ sau Sở Thanh Phong đi ra, tuyên bố giải tán, mọi người có thể về nghỉ ngơi.
Những ai bị bắt đêm nay đều bị đem ra thẩm vấn, hành động lần này rất kiên quyết, tuyệt sẽ không cho những người này có cơ hội. Các đội viên tham gia vây bắt tự nhiên có thể trở về nhà nghỉ ngơi, dù sao cũng đã quá mệt mỏi, thẩm vấn sẽ do đồng sự khác tiếp nhận.
Trở về nhà, Sở Thanh Phong vẫn là sinh khí, nàng thật sự không cam lòng, nghe Sở Thu giải thích, nàng mới biết được huyền cơ trong đó, càng khiến nàng buồn cười là, không nghĩ tới mặt ngoài là hành động mở rộng chính nghĩa, lại tồn tại nhiều thứ xấu xa như vậy, hành động lần này, căn bản chỉ là một bố cục mà ba vị đại nhân vật ở Kinh Thành bày ra mà thôi.
Đối với điểm này, cơn tức của Sở Thanh Phong thủy chung không thể tiêu tan, nhưng là nàng cũng không thể tránh được, ba vị đại nhân vật kia, nàng không có khả năng đối kháng, kết quả cũng chỉ có thể nhận. Chỉ là không cam lòng a, tổ trọng án nhằm vào Thanh Liên Hội lớn nhất H thị, hạ bao nhiêu công phu, dùng bao nhiêu nhân lực, thậm chí còn hy sinh vài vị cảnh sát nằm vùng, chỉ như vậy liền xong? Thanh Liên Hội đáp ứng tẩy trắng là xong? Thanh Liên Hội một đám tội ác rõ ràng, từ nay có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Thật sự là đáng giận!
Cố Dao tắm rửa xong, đi ra phòng tắm, mặc váy ngủ màu trắng, da thịt loã lồ, trơn mềm như nước, sắc mặt đỏ ửng, xinh đẹp dễ thương. Cô đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Sở Thanh Phong, biết nàng tức giận, nhưng lại không thể nề hà, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Chỉ có tình cảnh và tâm tình của cô là phức tạp nhất, Tàng Huyền Thanh có công nuôi dưỡng, Sở Thanh Phong là người yêu cô, hai thứ này đều không có cách nào lấy hay bỏ, tuyệt không thể chọn một bỏ một, điều cô có thể làm được cũng chỉ có trầm mặc mà thôi, thật sự là vô lực.
Đối với Sở Thanh Phong, cô là yêu, rất yêu. Lúc này việc cô có thể làm, cũng chỉ là hành động an ủi Sở Thanh Phong. Giúp Sở Thanh Phong chuẩn bị tốt hết thảy, cô đi ra phía trước nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, mệt mỏi một ngày, chị đi tắm đi. Nước tắm và quần áo, em đều chuẩn bị xong cho chị rồi."
Sở Thanh Phong quay đầu nhìn Cố Dao, không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt có điểm thâm ý chớp động vài cái, liền nhẹ nhàng gật gật đầu, vào phòng tắm. Cố Dao nhìn theo Sở Thanh Phong, chép miệng, đi vào bếp, chuẩn bị thức ăn khuya cho Sở Thanh Phong.
Cố Dao nấu cũng không phức tạp, chỉ là chè đậu xanh đơn giản, lại phù hợp mùa hè nóng bức, hơn nữa vị ngọt cũng trợ giúp giấc ngủ, khổ tâm chỉ có cô tự biết. Sở Thanh Phong tắm rửa đi ra, tâm tình cuối cùng là bình tĩnh một chút, Cố Dao nấu xong, múc ra hai ly đặt lên bàn để nó tự làm lạnh.
Sở Thanh Phong ngồi trên ghế dùng khăn mặt lau tóc, nhìn hai ly chè trước mắt, trong lòng nảy ra tình yêu, nàng hiểu đạo lý không giận chó đánh mèo a, suy nghĩ sâu xa nói với Cố Dao: "Tôi không tin thiện giả thiện báo nhưng tôi lại tin ác giả ác báo, nghe tựa hồ có chút mâu thuẫn nhưng tôi vẫn luôn tin. Tôi không có đại thiện tâm, cho tới bây giờ cũng không vọng tưởng muốn làm cái gì chúa cứu thế, tôi làm mọi thứ chỉ là hi vọng không có lỗi với lương tâm của mình mà thôi. Chuyện này... Ai, cũng chỉ có thể như vậy."
Lời nói này là Sở Thanh Phong thỏa hiệp, không thể không thỏa hiệp mà thỏa hiệp, cũng nói cho Cố Dao, mình đã buông xuống, không cần lo lắng mình sinh khí. Cố Dao lẳng lặng nghe, lại không phát biểu gì, cô thật sự không biết mình nên nói cái gì. Chỉ cầm lấy một ly chè đậu xanh, nhẹ nhàng thổi lạnh, đưa cho Sở Thanh Phong, hành vi như thế, có còn hơn không.
Đêm khuya, đèn tắt, là thời gian nghỉ ngơi. Ở trên giường, Sở Thanh Phong lại cùng Cố Dao không biết mệt mỏi dây dưa, hai người gắt gao ôm nhau, hôn đối phương, và quay cuồng. Yêu, thật ra có thể làm được, càng làm càng yêu, yêu thích không buông tay, không chịu dễ dàng dừng tay, vì thế cơ hồ như là một chiến dịch không có hồi kết.
Bình thường đều là Sở Thanh Phong hầu hạ Cố Dao, hôm nay Cố Dao chủ động nhiều hơn, hay là Cố Dao chung quy đối Sở Thanh Phong có chút áy náy, cô chỉ có thể dùng cái này bồi thường? Hi vọng vợ có thể được đến càng nhiều khoái hoạt.
Hai người nằm trên giường, chỉ có đầu Sở Thanh Phong lộ ra khỏi chăn, không thấy Cố Dao, chính là Sở Thanh Phong còn cách chăn đặt tay lên khe hở, gắt gao đè lại, đó là đầu Cố Dao, cô đang võ mồm phục vụ.
Rất nhiều người đều cho rằng dùng miệng hôn nơi đó sẽ rất bẩn. Nhưng chỉ có hai người yêu nhau mới biết, nó không hề bẩn, mà là rất thần thánh. Nếu bạn thiệt tình yêu một người, như vậy thì đối phương trong mắt bạn, tất cả đều là vô cùng tốt đẹp.
Sở Thanh Phong ngữ điệu đứt quãng, ban đêm yên tĩnh, giống như ca khúc, tô lên một phòng cảnh xuân. Hồi lâu... Chỉ thấy Sở Thanh Phong đột nhiên ưỡn lên, sau đó trùng điệp hạ xuống, hư không chiếm được thỏa mãn, Cố Dao chui đầu ra, khóe miệng hình như có chút trong suốt, hai người hàm chứa tình yêu vô hạn đối diện, cuối cùng mỉm cười, lại dây dưa hôn nhau.
Cái cặp Phong x Dao này hả, ngọt cũng ngọt nhất, đắng cũng đắng nhất, sắp tới "đại ngược" T.T