Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 106: Nuôi dưỡng



Diệp Tuệ Linh sắc mặt đỏ ửng, dựa lên ghế, có lẽ vì hoàn cảnh cùng tâm lý, Lâm Tử Vận đùa giỡn lưu manh cho nàng cảm giác mãnh liệt kích thích. Lâm Tử Vận cười hì hì nhìn Diệp Tuệ Linh như tiểu hồ ly, cực kỳ đắc ý.

Thật ra không dùng nhiều thời gian, gần 10h, Lâm Tử Vận cũng không dám chậm trễ chính sự của Diệp Tuệ Linh, vì thế được tiện nghi còn khoe mã*, nhắc nhở: "Tuệ Linh tỷ tỷ, 10h rồi, mình phải qua nhà cha mẹ nữa đó."

*giống kiểu vừa ăn cắp vừa la làng, được nước lấn tới, được voi đòi Hai Bà Trưng =))

Diệp Tuệ Linh giương mắt nhìn thời gian liền "hừ" một tiếng đứng lên đi vào phòng tắm, Lâm Tử Vận ở sau lưng mềm mại hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị đi đâu đó?"

"Tắm rửa!" Diệp Tuệ Linh không thèm quay đầu, thản nhiên trở về một câu. Mà Lâm Tử Vận nghe được thì cười trộm, lại giả đứng đắn trầm ngâm khen: "Ừ... Tắm trước khi xuất môn, hảo tu dưỡng!"

Nôn! Lâm Tử Vận thật là, biết rõ nguyên nhân còn giễu cợt mình, Diệp Tuệ Linh đưa lưng về phía Lâm Tử Vận, xem thường, mặc kệ cô, tự lo đi tắm rửa.

Diệp gia chỉ có Diệp Tuệ Linh một ái nữ, nàng mỗi tuần nhất định về nhà một lần, có vẻ thật bình thường, bất quá cũng cực ít mua cái gì trở về, phần lớn đều là lấy một chút tiền cho hai vị lão nhân gia, từ khi có thêm Lâm Tử Vận "rườm rà" đã không giống với lúc trước, mỗi một lần đều tận tâm mua một chút lễ vật hống hai vị lão nhân gia vui vẻ, vì thế hai vị lão nhân gia đối tiểu nữ nhân này cũng là yêu thích thật sự, luôn khen cô là một hảo hài tử, giỏi hơn mạnh hơn Diệp Tuệ Linh nhiều. Diệp Tuệ Linh vờ như cái gì cũng không biết, bất quá trong lòng đối với tình huống như vậy cũng là vui mừng.

Đường đi Diệp gia không xa, hơn nữa còn là lái xe đi, chỉ là hai nữ nhân này xuất hành, luôn phiền toái một chút, tuy rằng không cố ý kéo dài thời gian, nhưng đến Diệp gia, đã 11h10, mẹ Diệp cũng gọi điện thoại thúc giục qua một lần. Diệp Tuệ Linh thầm mắng đều do Lâm Tử Vận đùa giỡn lưu manh, mới sẽ như thế.

Lần này Lâm Tử Vận mua thuốc bổ, cha Diệp mẹ Diệp thấy liền nhíu mày, đối Lâm Tử Vận khiển trách: "Tử Vận a, nói con vài lần, đây là nhà mình, không cần khách khí như thế, con mỗi lần đều mang đồ tới. Chúng ta cũng không dùng nhiều... Thế này, hơn nữa người trẻ tuổi vẫn nên tiết kiệm chút tiền, sau này có mưu tính..."

Hai vị lão nhân gia tuy rằng ngữ khí nghiêm khắc nhưng đều có thể nghe ra sự thân thiết trong đó, hơn nữa lời này không hề khách khí, Lâm Tử Vận đem đồ đặt lên bàn trà, ngọt ngào nói: "Con đây không phải nhận hai người làm cha mẹ nuôi sao, quà cũng là biếu cả hai, hơn nữa cuối tuần đều đi theo Tuệ Linh tỷ tỷ đến, tặng đồ vật này nọ cũng là nên nha. Cha mẹ càng lớn tuổi thì càng cần đồ bổ, con biết cha mẹ tiếc tiền, tự nhiên là nữ nhi chúng con tận hiếu. Con gái phải báo hiếu cha mẹ."

Diệp Tuệ Linh ở một bên lẳng lặng nghe, không nói leo, nàng tin tưởng Lâm Tử Vận có thể hống hai vị lão nhân gia. Hai vị lão nhân gia nghe Lâm Tử Vận nói như thế, đổ lại trong lòng vui mừng, bất quá cũng không muốn xem Lâm Tử Vận lãng phí tiền, cười trả lời: "Đứa nhỏ này, con đã nhận chúng ta làm cha mẹ kết nghĩa, ngẫu nhiên về nhà ăn cơm là được, cần gì khách khí, con tới, chúng ta rất vui vẻ, đồ đủ dùng rồi, về sau không cần tiếp tục mang cái gì đến đây. Lần này mẹ thu, nhưng lần sau sẽ không."

Hai người tới trễ, hơn nữa mẹ Diệp sớm chuẩn bị, vì thế chỉ ngồi một hồi, liền có thể ăn cơm. Cơm nước xong, Diệp Tuệ Linh ngồi trên ghế xem TV bồi mẹ Diệp nói chuyện phiếm, mà Lâm Tử Vận thì cùng cha Diệp đấu cờ vua, toàn gia vui vẻ hòa thuận.

Mẹ Diệp đột nhiên nhớ tới tựa hồ hồi lâu không thấy Sở Thanh Phong, dĩ vãng nàng cũng sẽ cùng con gái mình tới đây, chỉ là dạo này lại ít thấy, Tuệ Linh nhưng thật ra cùng Lâm Tử Vận đi tương đối gần, biết con gái mình là hạng người gì, tính cách quạnh quẽ quái gở, năng lực giao tế tàm tạm, có thể có Sở Thanh Phong hoa tỷ muội, cũng thật sự khó được. Mẹ Diệp cũng không muốn nữ nhi "có mới nới cũ", xa cách Sở Thanh Phong, vì thế nhắc nhở nói: "Linh nhi, gần đây sao không thấy Thanh Phong?"

Diệp Tuệ Linh nhìn mẹ Diệp, ngơ ngác trả lời: "Cậu ấy hả, dạo này bận rộn."

Mẹ Diệp không tin tưởng lắm, bà bán tín bán nghi nói: "Bận? Trước kia nó cũng bận rộn như vậy, các con vẫn giữ liên hệ mà, sao dạo này hai đứa có vẻ mới lạ?"

Diệp Tuệ Linh chột dạ, kỳ thật ở phương diện khác mà nói, nàng đích xác là tránh Sở Thanh Phong, ít nhất là không chủ động liên hệ, bởi vì nàng biết Sở Thanh Phong không thích Lâm Tử Vận, hơn nữa dĩ vãng mình cũng thường ở trước mặt Sở Thanh Phong liệt kê tội trạng của Lâm Tử Vận, lúc này không biết nên hướng bằng hữu thuyết minh thế nào, tình cờ là, gần đây Sở Thanh Phong cũng cực ít liên hệ mình, không biết vì sao. Bất quá, nguyên nhân nhất định không thể nói với mẹ Diệp, vì thế nàng nghĩ một chút, nói: "Cũng không phải, gần đây cậu ấy rất bận, hồi sáng mẹ không xem tin tức sao? Chiến dịch truy quét hắc bang ở H thị, cấp trên rất coi trọng, cậu ấy bận rộn là vì vậy."

Hai lão nhân bình thường đều xem tin tức, bọn họ tự nhiên biết rõ, cha Diệp khen: "Lần này chính phủ hành động tốt lắm, bọn phản động khiến cho xã hội chướng mắt, sớm nên rửa sạch, tốt lắm!"

Ánh mắt Diệp Tuệ Linh bay tới trên người Lâm Tử Vận, muốn nhìn phản ứng của cô, nhưng cô vẫn chuyên tâm chơi cờ, làm như đang tự hỏi, không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không biết có phải thật sự không nghe đến. Diệp Tuệ Linh cũng không tin Lâm Tử Vận không nghe, nàng nghĩ cô giả bộ không biết thôi, nàng rất hiểu biết Lâm Tử Vận, cô là một người giảo hoạt, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, bằng không thì danh hiệu "tiếu diện hồ ly" do đâu mà có?

Mẹ Diệp phụ hoạ cha Diệp một câu, sau đó hướng Diệp Tuệ Linh nói: "Con người ta khi còn sống, mỗi giai đoạn đều có bạn bè bất đồng, nhưng thủy chung nhất thiếu lại thiếu, phần lớn đều bởi vì không có liên hệ, dần dà mới lạ. Con và Thanh Phong quen nhau từ tiểu học đến hiện tại, bằng hữu khó có được, con hẳn là nên quý trọng."

Bị nói như thế, Diệp Tuệ Linh có chút áy náy, nàng và Sở Thanh Phong hữu nghị thâm hậu, không phải bạn bè bình thường, như lời mẹ Diệp, chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, ý nghĩa sâu nặng. Nàng âm thầm trầm tư, phải nghĩ đối sách thôi, giải thích chuyện của Sở Thanh Phong và Lâm Tử Vận, nàng không muốn mất đi cả hai. Bất quá Diệp Tuệ Linh đối mẹ Diệp chính là thản nhiên trả lời một câu: "A, con đã biết."

Biết tính khí Diệp Tuệ Linh, mẹ Diệp mụ không dây dưa, nhãn cầu chuyển động, đổi đề tài: "Mấy ngày trước dì Tịch Quyên phát thiệp mời chúng ta đi uống rượu mừng đầy tháng đứa cháu trai, nói là hồi lâu không thấy con, muốn con cùng đến."

Nghe nói như vậy, Diệp Tuệ Linh liền có dự cảm bất hảo, vì thế vội vàng từ chối: "Con không đi, công tác bận rộn, không thể xin phép, không bằng đến lúc đó con đưa bao lì xì, mẹ giúp con mang qua là được."

"Ôi chao! Cũng đúng. " Mẹ Diệp sảng khoái đáp ứng, mục đích của bà không dừng ở đây, bà muốn dùng đề tài này để dẫn qua chủ đề tiếp theo thôi, bỗng nhiên bà cảm khái: "Con nói xem, sinh nhi phụng dưỡng lão nhân đích thực là có chút đạo lý, phụ nữ đã sinh con, tâm luôn an hạ rất nhiều, ít nhất sẽ không cần lo lắng nửa đời sau."

Mẹ Diệp nói xong lời này, thâm trầm nhìn Diệp Tuệ Linh, xem nàng phản ứng ra sao, nhưng cố tình nàng chỉ bình bình đạm đạm, đơn giản trả lời một câu: "Vâng."

Mẹ Diệp kích động, bà không tin con mình đần như vậy nghe không ra ý ngầm trong đó, Diệp Tuệ Linh không gấp gáp, nhưng bà là mẹ nàng, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng nàng, Lâm Tử Vận cũng không coi như ngoại nhân, bà nói thẳng: "Linh nhi, con hiện tại tuổi cũng không nhỏ rồi, hơn nữa còn là... Chẳng lẽ con không nghĩ tương lai hay sao? Chẳng lẽ phải tiếp tục như vậy? Một nữ nhân tổng nên tìm người dựa vào, bằng không sau này già rồi ai tới nuôi con, hầu hạ con đây?"

Không khí thoáng chốc liền ngưng trọng, đó là chủ đề cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt đối với Diệp Tuệ Linh đã ly hôn mà nói, ánh mắt cha Diệp ly khai bàn cờ, cũng là nhìn Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận không có lập trường nói chuyện, im lặng trầm mặc.

Diệp Tuệ Linh sắc mặt lạnh xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con đã nói con tự có chừng mực, mẹ không cần lo lắng!"

Mẹ Diệp cũng mất hứng, sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi ngược lại: "Tốt lắm, con nói không cần mẹ lo lắng, vậy con nói cho mẹ biết sau này con định làm sao? Già rồi thì ai tới nuôi con? Nếu có bệnh thì ai tới chiếu cố con?"

Diệp Tuệ Linh thật sự đáp không được, không phải không có nghĩ tới, khi rảnh rỗi nàng cũng nghĩ về vấn đề này, chỉ là mỗi lần đều là đáp án tùy duyên, bất quá từ lúc cùng Lâm Tử Vận, ý nghĩ của nàng cũng lạc quan hơn rất nhiều, ít nhất hai người đầu bạc răng long cũng rất tốt đẹp. Chỉ là nàng không thể nói ra, Diệp Tuệ Linh nóng nảy, có điểm thẹn quá hoá giận dùng ánh mắt loạn phiêu, thấy Lâm Tử Vận trầm mặc, nàng không lịch sự suy tư liền chỉ vào Lâm Tử Vận nói: "Sau này em ấy sẽ nuôi con! Tử Vận sẽ nuôi con!"

Ba người nghe nói như thế, cha Diệp mẹ Diệp liếc nhau, sau đó nhất tề nhìn về phía Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận bị hai lão nhìn có điểm sỏa hồ hồ nói: "Ách... Con nuôi, con sẽ nuôi Tuệ Linh tỷ tỷ."

Hai lão càng sững sờ, liếc nhau, sợ run một hồi, mới thở dài lắc đầu, đều coi là Diệp Tuệ Linh nói nhảm, lại không phát hiện Diệp Tuệ Linh đỏ mặt, đó là nàng xấu hổ, dù sao nói trước mặt cha mẹ mình như vậy. Mẹ Diệp buồn cười, vẫn là phụng phịu, bất quá ngữ khí tốt lên rất nhiều, nhìn Diệp Tuệ Linh lắc đầu giận dữ nói: "Ai... Đứa nhỏ này còn nói mê sảng, Tử Vận dựa vào cái gì mà nuôi con? Sau này con bé sẽ có gia đình riêng của mình, con đừng liên luỵ người ta."

Nói xong lại chuyển hướng Lâm Tử Vận, cười mắng: "Tử Vận a, đứa nhỏ này cũng thật là, biết rõ Tuệ Linh tỷ tỷ của con cố chấp giống như tảng đá, không giúp đỡ khuyên nhủ thì thôi, còn đi theo nó hồ nháo."

Không khí hoà dịu lên, ai cũng không nói về đề tài này bởi vì biết rõ là thảo luận không ra kết quả, chỉ là tim Diệp Tuệ Linh đập rất mau, vừa rồi thiếu chút nữa liền come out trước mặt cha mẹ mình, hậu quả kia... Nàng cũng không dám nghĩ.

Trên đường về, Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận đang lái xe, mân môi, kêu một tiếng: "Tử Vận..."

"Hả?" Lâm Tử Vận xoay đầu lại, ôn nhu cười, chờ nàng nói tiếp.

Diệp Tuệ Linh trầm ngâm, nói: "Tôi thấy chuyện của chúng ta vẫn là tận lực gạt cha mẹ đi, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, sợ chịu không nổi kích thích, hơn nữa cuộc sống sau này là của chúng ta, không cần phải để tất cả mọi người biết, em nói xem? Cha mẹ tôi tuy rằng lo lắng chuyện của tôi, nhưng sẽ không dùng thủ pháp quá khích, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ học tập, bọn họ đều là nhân nhượng tôi."

Lâm Tử Vận lý giải cười, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Tuệ Linh, nhẹ nhàng nắm một chút, ôn nhu nói: "Vâng, chị yên tâm đi, em hiểu mà."

Nghe Lâm Tử Vận nói như vậy, Diệp Tuệ Linh có chút cảm động, không cần nói rõ, Lâm Tử Vận cũng có thể hiểu được khổ tâm của nàng, nàng nói lời này kỳ thật cũng là vì xoa dịu Lâm Tử Vận, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.

Chương sau là confession của bé Phỉ với sugar mama:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.