Cố Dao đi lên thang lầu tiến vào cục cảnh sát, cô có chút không yên lòng, Trần Hy kêu to sau lưng cũng không nghe thấy, thẳng đến khi hắn tới bên cạnh mới phát giác, xoay người lại "a" một tiếng, hỏi: "Trần Hy, làm sao vậy?"
Trần Hy cảm thấy hôm nay Cố Dao có chút cổ quái, sắc mặt không tốt lắm, tái nhợt, liền quan tâm hỏi han: "Cố Dao, cô đang suy nghĩ gì? Tôi gọi vài tiếng cô cũng không nghe, thân thể không thoải mái sao?"
Cố Dao miễn cưỡng cười một cái, đáp: "Tôi không sao, chỉ là vừa rồi suy nghĩ nhập thần quá thôi." Lúc này cảm xúc của cô không tốt, vô tâm nói chuyện nhiều, liền thoái thác: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nói chuyện sau nhé."
Nói xong xoay người muốn đi, thái độ xa cách rõ ràng, sao Trần Hy không thấy, điều này làm cho sự tự tôn của hắn có chút tổn thương, nhất thời ngu ngơ tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Dao, thất vọng thở dài một hơi, hắn cũng không biết vì cái gì, mình luôn luôn tự tin, lại thủy chung không thể đến gần Cố Dao, không biết phương diện nào của mình không tốt, vì cái gì mình đối Cố Dao nhất kiến chung tình, mà Cố Dao đối mình một chút cảm giác cũng không có.
Trần Hy đang buồn bực, đột nhiên lưng bị ai nhẹ nhàng đẩy, sau đó liền nghe: "Hắc! Soái ca, đứng ở chỗ này ngẩn người cái gì đâu, xem mỹ nữ ngây người?"
Thanh âm cùng ngữ điệu đặc hữu, Trần Hy không cần quay đầu cũng biết là Lưu Hướng Lan, mày lơ đãng nhíu một chút, hắn không có ấn tượng tốt với Lưu Hướng Lan, bất quá người ta là tiền bối, hắn cũng không dám biểu hiện rõ ràng, quay đầu ứng phó cười cười nói: "Lưu tỷ, chị nói đùa phải không, chị suy nghĩ nhiều quá rồi đó."
"Hử, còn gạt tôi? Tôi thấy hết, ban nãy chính là Cố Dao. Chàng trai, muốn đuổi theo người ta phải lớn mật, như thế nào ngay cả điều này cũng không biết hả?" Lưu Hướng Lan từ trước đến nay luôn tuỳ tiện, nói chuyện cũng hiếm khi suy nghĩ, rất nhiều lời làm cho người ta không thích nghe. Trần Hy lúc này vốn đang mất hứng, nghe nói như thế thì trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa, thẹn quá hoá giận, nhưng cũng không dám nói ra lời bất kính, vì thế sắc mặt lạnh xuống, không đáp.
Lưu Hướng Lan thấy vậy, không thu liễm, ngược lại cười nói: "A, tức giận? Tôi nói cậu nha chàng trai, sao tính tình lại như thế hả? Truy con gái phải can đảm cẩn trọng, không phải sợ da mặt mỏng. Ai, cậu nỗ lực lên, tôi luôn xem trọng cậu và Cố Dao, ở tổ trọng án chỉ có cậu và em ấy bằng tuổi, vẻ ngoài cũng rất xứng, người ta đều nói hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ a. Chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có kết quả tốt."
Những lời này làm Trần Hy nguôi giận, cơ hồ thấy được hi vọng trong lời Lưu Hướng Lan nói, do dự hỏi: "Lưu tỷ, chị thật sự cảm thấy tôi và Cố Dao rất xứng đôi?"
"Đúng!" Lưu Hướng Lan thề thốt cam đoan: "Toàn cục ai cũng biết, Lưu Hướng Lan tôi nói chuyện luôn luôn đúng với sự thật, cậu hãy tin tôi đi."
Trần Hy chung quy còn chưa đủ thành thục, nghe Lưu Hướng Lan nói, tâm tình rất nhanh liền biến chuyển, cùng Lưu Hướng Lan tán gẫu, thái độ tốt lên rất nhiều, trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, chưa bao giờ thấy Cố Dao có bạn trai a, chỉ cần mình tiếp tục kiên trì kiên trì, nhất định sẽ có ngày ôm được mỹ nhân về. Trần Hy cười anh tuấn, khôi phục tự tin. (ừ, mơ tiếp đi anh =]])
Sở Thanh Phong đến văn phòng tổ trọng án, sau khi vào cửa trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc, nhìn không chớp mắt, ngẫu nhiên gật đầu chào hỏi đồng sự. Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt lại trở nên tái nhợt hơn. Sở Thanh Phong vào văn phòng đóng cửa, Cố Dao mới cúi đầu, che giấu tâm tình của mình, không để cho người khác phát hiện, tư vị trong lòng cũng tự mình biết.
Sở Thanh Phong tiến vào văn phòng, đóng cửa lại dựa vào cửa. Đan chéo hai tay đứng đó hồi lâu, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thấu rọi vào, phản xạ ra một vầng sáng mênh mông, rất đẹp. Không biết nàng nghĩ gì, hay là đang thưởng thức cảnh đẹp.
Sáng nay, Tàng Huyền Thanh được Trần Minh Ngôn mời, đến Vân Thủy Lâu ở núi Vân Yên uống trà. Tàng Huyền Thanh biết, lần này có lẽ Trần Minh Ngôn chuẩn bị cùng mình tạm biệt, lần trước, hắn đã ám chỉ, chiến dịch truy quét hắc bang là cơ hội tốt, để hắn trèo cao.
Trần Minh Ngôn ở H thị đủ lâu, Tàng Huyền Thanh tin tưởng hắn không tầm thường, hệt như cha mình, đều là người rất có dã tâm, ở H thị lâu như vậy, không trẻ tuổi, nhưng điểm này không trọng yếu, quy tắc quan trường, tuổi tỷ lệ thuận với lý lịch. Chiến dịch lần này, Trần Minh Ngôn làm chỉ huy, công đầu hẳn là thuộc về hắn, cho dù hắn không tốn rất nhiều tinh lực, đây vẫn là chế độ quan trường, công đầu luôn về tay lãnh đạo, bận việc chính là thủ hạ, khen ngợi chút là được rồi.
Khi Tàng Huyền Thanh đến, Trần Minh Ngôn đã đến trước, Đao Si thực lực chân chính cường đại hơn bề ngoài vô số lần cũng không theo Trần Minh Ngôn tiến vào trà lâu, mà đứng ở bên cạnh xe, ngắm nhìn sơn sắc. Tàng Huyền Thanh nhìn sang, cô chỉ thấy Trần Minh Ngôn một mình tự rót tự uống, xuống xe đứng một hồi, phất tay để lại Trần Dương và Kinh Luân, đi vào trà lâu.
Trần Minh Ngôn bưng một ly trà, nhìn sơn cảnh, thoạt nhìn có một phần thế ngoại cao nhân, nhưng Tàng Huyền Thanh biết, hắn vốn không phải thế ngoại cao nhân, mà chỉ là chúng sinh dã tâm bừng bừng, lăn lộn trên thế gian này mà thôi. Tàng Huyền Thanh ngồi xuống, cười hỏi: "Trần thúc thúc, chào buổi sáng."
Trần Minh Ngôn quay đầu, buông ly rỗng, nhìn Tàng Huyền Thanh gật đầu cười, sau đó hướng ra sau Tàng Huyền Thanh, hỏi câu đầu tiên: "Sao hôm nay không gặp tiểu cô nương kia? Ừ... Chính là Mộ Dung Phỉ?"
Tàng Huyền Thanh cười cười, cầm lấy bình trà giúp Trần Minh Ngôn châm trà, cũng rót cho mình một ly, nâng ly lên uống một hớp, hỏi ngược lại: "Trần thúc thúc, lần này sợ là lần cuối hai ta uống trà chung đi?"
Trần Minh Ngôn nghe nói như thế, kinh ngạc cười, thầm khen Tàng Huyền Thanh đích thực là nữ tử thông minh, đồng thời tiếc nuối, tiếc là nó không phải con gái mình, hắn chỉ xuống mặt bàn, lắc đầu nói: "Không nhanh như vậy, cấp trên vẫn chưa có điều lệnh xuống dưới, bất quá... Không xa."
"A? Chuyện tốt nha, Huyền Thanh chúc mừng Trần thúc thúc. Không biết Trần thúc thúc sẽ chuyển đến địa phương nào đây?" Tàng Huyền Thanh rõ ràng, Trần Minh Ngôn nói điều lệnh chưa có, kỳ thật đã sớm định ra rồi, chẳng qua là chờ mây trôi nước chảy mà thôi, nghĩ đến có điểm buồn cười, dân chúng bình dân như thế nào nhìn thấu chính trị chứ, nan giải, nan giải nha.
Trần Minh Ngôn cười lạnh một chút, ngón tay chỉ mặt bàn, nói: "Kinh Thành." Hắn nói lời này thì ngữ khí có chút trào phúng, trong lòng tức khí, đối với kết quả, hắn lại tỏ vẻ thỏa mãn, thái độ thật sự làm cho người ta không hiểu. Nhưng Tàng Huyền Thanh biết, người có dã tâm như hắn, lại bởi vì một vài nguyên nhân, bị buộc ở lại H thị cách trung tâm chính trị hơn nửa đời người, trong lòng nhiều ít có chút không cam.
Trần Minh Ngôn trà trộn trong chốn quan trường, muốn làm chính trị dĩ nhiên là không ly khai tài chính, lần này hẹn Tàng Huyền Thanh ra, xem như một lần cáo biệt, cũng vì xử lý chuyện về sau, hắn vẫn cần Tàng Huyền Thanh cung cấp tài chính và cũng có thể cung cấp cho Tàng Huyền Thanh một số ích lợi, kỳ thật không cần nói rõ ra, tất cả mọi người biết là tốt rồi. Song phương đều chiếm được kết quả mình hài lòng, vì thế không nói về đề tài này nữa.
Hai người trầm mặc, Trần Minh Ngôn hỏi: "Huyền Thanh, sau này con có dự định gì không?" Tuy rằng Tàng Huyền Thanh đã rời khỏi hắc đạo rồi, thuốc phiện và thương hỏa cũng không chạm vào nữa, nhưng chỉ cần có tiền, làm gì cũng được, tỷ như ở H thị, có vài hạng mục lũng đoạn, phú đến chảy mỡ, hai người đều là người trên một chiếc thuyền, Trần Minh Ngôn muốn chỉ điểm một phần, bởi vì tình nghĩa với Tàng Thiên Hải, cũng bởi vì nguồn gốc phát tài sau này.
Tàng Huyền Thanh thản nhiên cười cười, tựa hồ cô đã sớm nghĩ rõ ràng vấn đề này, hồi đáp: "Con chuẩn bị mở một công ty cho thuê vệ sĩ, như vậy cũng tiện an bài huynh đệ trong hội, cũng có thể giữ lại thế lực của mình. Con cảm thấy không tệ, vẫn là nữ nhân kêu Diêu Thanh chỉ điểm."
"Diêu Thanh?!" Trần Minh Ngôn nghe được tên này, kinh ngạc, không nghĩ tới cô sẽ chỉ điểm cho Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh thấy hắn bộ dáng này, vốn là có ý kết giao với Diêu Thanh, cô muốn hiểu rõ người này một chút, nhưng cô chưa có hỏi ra miệng, đã thấy Trần Minh Ngôn đột nhiên khoát tay áo nói: "Đó là một nữ nhân lợi hại, nếu có thể không cần đối lập cô ta, liền tận lực tránh né. Không nói cô ta, bất quá đề nghị đó không tồi, nhắc tới công ty cho thuê vệ sĩ, ta nhớ tới một chuyện rất thú vị."
Tàng Huyền Thanh khó hiểu híp mắt, nhìn ra Trần Minh Ngôn tựa hồ có chút kiêng kị Diêu Thanh, không nguyện nói nhiều, cũng không biết Diêu Thanh kia là thần thánh phương nào, ngay cả Trần Minh Ngôn già đời cũng sẽ kiêng kị. Bất quá, Trần Minh Ngôn không muốn nhiều lời, Tàng Huyền Thanh cũng không miễn cưỡng, mà là tiếp lời hắn, hỏi: "A? Chuyện gì thú vị?"
Trần Minh Ngôn uống một hớp trà, nhìn Tàng Huyền Thanh bí hiểm cười cười, nói: "Nữ thừa mẫu nghiệp, thú vị không?"
Tàng Huyền Thanh nhíu mày, biết ý tứ trên mặt chữ, nhưng nó có ý gì? Cô hứng thú, hỏi: "A? Bốn chữ này giải thích thế nào?"
"Haha." Trần Minh Ngôn đắc ý cười cười: "Ở H thị, có một công ty cho thuê vệ sĩ rất nổi danh, đó là công ty Viện An của Trương thị, chắc hẳn con biết? Nhưng con có lẽ không biết, cái công ty đó, chính là nơi mẫu thân con lập nghiệp, bằng không con cũng không cần người khác chỉ điểm a. Cho nên ta mới nói 'nữ thừa mẫu nghiệp' bốn chữ này."
Tàng Huyền Thanh kinh ngạc, cô thật sự không biết, mẹ cô chưa bao giờ nhắc tới Trương gia, bây giờ cô chỉ có thể theo Trần Minh Ngôn đầu đường trúng phải ve sầu, cô cũng đích xác muốn biết, vì thế nhân tiện nói: "A? Có chuyện như vậy? Con thật sự không có nghe mẹ nhắc tới, Trần thúc thúc có thể kể một chút không?"
Trần Minh Ngôn vô ý thừa nước đục thả câu, hắn trầm ngâm một chút, làm như nhớ lại những thứ gì, sau đó mới lên tiếng: "Về mẫu thân con, tự nhiên không cần nhiều lời, không có gì để nói. Thú vị nhất chính là, mẫu thân và phụ thân con gặp nhau, là bởi vì cái công ty này a. Nhớ ngày đó, một kẻ phụ thân con đang chuẩn bị đối phó, lại vừa vặn mời mẫu thân con đến đó, vì thế hai người liền gặp nhau, đánh nhau xong thì thành bằng hữu. Ai, hiện giờ lại có thêm con, thật sự là duyên phận."
Ở trên đường trở về, ngồi trong xe, Tàng Huyền Thanh liền phân phó Trần Dương ngồi ở đối diện: "Giúp ta điều tra công ty Viện An của Trương thị một chút, còn có người của Trương gia, càng chi tiết càng tốt, ta cần. Hửm?"
"Vâng." Trần Dương đồng ý, Tàng Huyền Thanh không nói chuyện nữa, ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần. Kinh Luân vẫn bộ dáng kia, vẫn tụng kinh Phật mỗi ngày, chỉ là không biết cả đời này hắn có thể rửa sạch tội lỗi không, hắn từng nói Mộ Dung Phỉ có tâm ma rất nặng, nhưng chính hắn sao không phải. Trần Dương nhìn ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh, ai không biết hắn, phần lớn sẽ bị bề ngoài của hắn lừa bịp, xem hắn là lão sư nhã nhặn, nào mấy ai biết, đây là một người đáng sợ giống như chó điên.
Trần Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Tàng Huyền Thanh, lại rất nhanh quay đầu đi, như trước chuyên tâm thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, kỳ thật hắn cũng rất nghi hoặc, sao Tàng Huyền Thanh muốn điều tra Trương thị? Mộ Dung Phỉ đã đi nơi nào? Nhưng hắn không hỏi, hắn là người trung thành, cho dù không ai cưỡng chế, hắn vẫn biết thân phận của mình.
Mộ Dung Phỉ cách cảnh cục không xa, dừng xe ở một nơi bí mật, nàng tối qua theo dõi Sở Thu tới chỗ ở bên ngoài, sau đó ở trong xe qua đêm, buổi sáng lại tới đây, nàng hiểu Sở Thu, biết hắn cực kỳ cảnh giác, cho nên cũng không dám thân cận quá, chỉ là xa xa nhìn. Sở Thu đã lái vào cảnh cục, có lẽ Mộ Dung Phỉ phải ngồi yên trong xe thêm một ngày a, bất quá không sao, nàng đủ kiên nhẫn.
Tự hỏi sao Dao Dao không sử dụng tuyệt kỹ Manh Manh Thần Công nhỉ, có sát chiêu hay như thế mà không đem ra xài, thiệt uổng phí...