Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 118: Đại nghĩa



Chỗ Lý Hiểu Nhu ở tên Minh Thương, nơi đó là khu lão thành cách trung tâm một đoạn, phát triển rất nhanh, người dần dần chuyển về trung tâm, chế giễu địa phương xa xôi. Người có năng lực đều dọn đi, chỉ còn số ít lão nhân không muốn rời đi, nơi đó càng ngày càng ít người, trở nên tĩnh lặng, cũng rất thích hợp phụng dưỡng người già, bất tri bất giác lộ trình đi Minh Thương toàn người già, còn kèm theo một vài nhân công từ nơi khác đến.

Sở Thu chẳng muốn đi đoán vì sao Lý Hiểu Nhu lại lựa chọn ở địa phương đó, hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được băng ghi hình, mà xe hắn cũng cách Minh Thương càng ngày càng gần. Lái xe tiến vào con đường xi măng cũ nát, Sở Thu nhớ rõ phía trước chính là Minh Thương, đường này không tốt lắm, xe hỏng được xe cẩu kéo ra khỏi hố rất nhiều, bởi vì hàng năm không người tu bổ, trở nên càng không dễ đi. Cây hai bên đường cũng bởi vì không người quản lý, lung tung duỗi thân, thậm chí duỗi ra giữa đường. Sở Thu không dám lái quá nhanh, biến thành thong thả đi trước, tình huống như vậy, hắn không kiên nhẫn nhíu mi, làm một gã công bộc nhân dân không khỏi có chút bất mãn với Cục quản lý Giao thông của H thị.

Xe lắc lắc ly khai con đường, Sở Thu nghiêng về phía trước, dưới bóng đêm nhìn thấy đèn hôn ám mông lung, còn có vài đống đổ nát, tới Minh Thương rồi.

Hắn tiến vào thôn, hai bên có đèn nhưng không phải đèn công suất cao mà là đèn vàng bình thường, chỗ này sớm bị loại bỏ nhiều năm, hắn không nghĩ nhiều lắm, thả chậm tốc độ, nhớ lại miêu tả của Lý Hiểu Nhu, ở đây ban đêm rất yên tĩnh.

Nơi này phần lớn là lão nhân, không hề có chỗ ăn chơi, cơ bản đã đi ngủ hết, Sở Thu là một người có công đức, nghĩ như vậy lái xe càng chậm, không muốn đánh thức bọn họ. Rốt cuộc tìm được lộ khẩu như lời Lý Hiểu Nhu, Sở Thu dừng xe khẽ nhíu mày nhìn con hẻm nhỏ hẹp, phỏng chừng xe khó đi vào, liền tìm một nơi, dừng xe, đi bộ vào.

Nơi này trở thành thôn xóm phụng dưỡng người già, cho nên ngày thường cơ hội phát sinh đại án là ít càng thêm ít, Sở Thu không quá quen thuộc đường xá ở đây, hắn chỉ có thể tìm từng nhà một. Bố cục có chút không hợp quy tắc, cho nên cũng không dễ tìm, Sở Thu tìm một chút, mới tìm được cửa hiệu mình muốn tìm.

Hàng hiên có ánh đèn chiếu xạ, cửa thang lầu hoàn toàn hướng ra ngoài giúp Sở Thu giảm đi không ít phiền toái, hắn đứng trước lầu ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ đều là đen, cuối cùng đưa ánh mắt đặt ở cửa sổ tầng cao nhất, nơi đó chính là nhà Lý Hiểu Nhu. Nhìn một hồi, Sở Thu đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, lại lơ đãng phát hiện ra lầu ba có một chút hồng quang thoáng hiện, hắn dừng lại, cẩn thận xem kỹ, hồng quang đó vẫn chớp động theo quy luật, so sánh vị trí cửa sổ, hắn nghĩ tới sự vật nào đó, nhíu mày nhìn một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu tự giễu mình quá mức mẫn cảm chăng, không nghĩ nữa, đi lên bậc thang.

Địa phương càng yên lặng, Mộ Dung Phỉ càng không dám đến gần Sở Thu, nàng biết Sở Thu cực kỳ mẫn cảm, cách Sở Thu cũng càng ngày càng xa, cuối cùng bảo trì khoảng cách, chỉ có thể loáng thoáng chứng kiến đèn ở đuôi xe Sở Thu hóa thành hai điểm sáng, nàng đang đợi, đợi Sở Thu dừng xe, khi đó nàng mới có cơ hội động thủ.

Mộ Dung Phỉ cũng vào Minh Thương, cực kỳ thong thả, không lo lắng đánh thức mọi người, nàng chỉ sợ sẽ bị Sở Thu phát hiện, chuyên chú nhìn phía trước, chuẩn bị, nếu phát hiện xe Sở Thu dừng lại, nàng liền xuống xe đi qua, sau đó thừa lúc Sở Thu không chú ý, tấn công bất ngờ. Tuy rằng Sở Thu tuổi tác không nhỏ nhưng Mộ Dung Phỉ vẫn không dám khinh thị lão cảnh sát sắp về hưu này, nàng nhất định phải cẩn thận, bằng không người chết sẽ là chính nàng.

Mộ Dung Phỉ đột nhiên híp mắt, chân chậm rãi giẫm phanh, sau đó ngưng mắt nhìn về phía trước, phát hiện đúng là xe Sở Thu, nàng dừng lại quan sát một hồi, thấy xe Sở Thu tắt máy, ý thức được cơ hội chờ đợi nhiều ngày đã đến. Tay không khỏi sờ vào chuôi đao bên hông, khởi động xe, nhưng không có lái về phía trước, mà là đi vào lộ khẩu bên cạnh, cách mấy trăm thước, mới dừng xe dưới gốc một cây đại thụ, sau đó tắt máy xuống xe.

Mộ Dung Phỉ xuống xe, lấy ra một thanh phi đao, đao nhọn hướng về phía trước cầm ngược ở trên tay, sau đó lại men theo đường lộ đi ngược về, nàng đi đường rất nhẹ, thậm chí trong đêm yên tĩnh, một chút thanh âm đều không phát ra. Nơi khúc quanh, nàng ngừng lại, thò đầu ra xem xe Sở Thu, ước chừng hai phút còn chưa thấy có động tĩnh gì, rất nhanh chạy trốn ra ngoài, đến bên kia, chậm rãi tới gần xe Sở Thu. Nàng không biết Sở Thu còn ở trên xe hay không, cho nên nhất định bảo trì cảnh giác, bởi vì đối tượng ám sát là Sở Thu, thành hay bại đều ở bước này.

Chậm rãi đi đến sau xe Sở Thu, Mộ Dung Phỉ cầm thật chặt phi đao, giờ phút này hoàn toàn chuyên chú, ngưng khí ngồi phủ xuống, nhìn từ cửa kính về phía trước, phát hiện Sở Thu không ở trên xe, trong lòng mới hơi thả lỏng, nhưng nàng vẫn cẩn thận, dọc theo thân xe ra trước, tay nắm lấy chuôi đao thời khắc chuẩn bị ra tay, lại từ cửa kính xe xác định Sở Thu thật sự không ở trên xe, mới đứng lên, nàng cau mày nhìn xung quanh, xe Sở Thu ở đây, nhưng không thấy người đâu.

Mộ Dung Phỉ tuyển định một con đường gần nhất, nàng biết Sở Thu ở phụ cận, hơn nữa hoàn cảnh nơi này thích hợp động thủ. Nhưng nàng đoán không đúng phương hướng, Sở Thu sở tuyển phương hướng lại vừa lúc đối diện, hai người đi ngược.

Lại có một chiếc xe tiến nhập Minh Thương, trên xe là Lưu Tổ Thông và một người khác, Lưu Tổ Thông lập tức lên tiếng kêu người lái xe thả chậm một chút, người bên cạnh xoay đầu lại nhìn Lưu Tổ Thông thần tình cẩn thận, sau đó châm chọc cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi liền nhát gan như vậy? Ta tự thân xuất mã làm việc, ai có thể ngăn cản chúng ta?"

Người dám lấy loại thái độ này nói chuyện với Lưu Tổ Thông không nhiều, nhưng cố tình Lưu Tổ Thông không thèm để ý, hắn chỉ hơi nhăn mặt nói: "Vẫn là nên cẩn thận một chút, ngươi là sát thủ, đương nhiên không sao cả, nhưng ta không thể để cho người khác biết ta đã tới nơi này, biết chưa?"

Khứ Mệnh đi theo Lưu Tổ Thông, đó là sát thủ được Lưu Tổ Thông lấy giá cả đặc biệt mời từ Thái Lan về, mà ngoại hiệu đúng là "Khứ Mệnh", Lưu Tổ Thông từng tận mắt thấy hắn giết người, cho nên cũng không nguyện tính toán quá nhiều với hắn.

*Khứ Mệnh = bỏ mạng

Khứ Mệnh mặc dù có chút khinh thường bộ dạng Lưu Tổ Thông cẩn thận, nhưng hắn thu tiền của Lưu Tổ Thông, tự nhiên sẽ nghe theo khách hàng phân phó thong thả lái xe. Lưu Tổ Thông nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng dựa theo lộ tuyến nam tử thọt chân giao rồi chỉ huy Khứ Mệnh lái xe. Khi đến gần nhà Lý Hiểu Nhu thì Lưu Tổ Thông phát hiện nơi đó có một chiếc xe, ban đầu hắn không quá để ý, nhưng lúc hắn và Khứ Mệnh xuống xe chuẩn bị lên nhà Lý Hiểu Nhu, lại thấy được biển số xe.

Lưu Tổ Thông dừng cước bộ cau mày nhìn biển số xe. Khứ Mệnh khó hiểu, dừng bước lại hỏi Lưu Tổ Thông: "Làm sao vậy?"

Lưu Tổ Thông híp mắt, âm lãnh hàn quang lóe ra, hắn hừ lạnh: "Hừ, ngươi không phải người trong nước sẽ không hiểu rõ lắm, biển số này của cảnh sát, có thể cảnh sát đã nhanh chân hơn chúng ta."

"Nha? Vậy làm sao bây giờ?" Khứ Mệnh tùy ý hỏi han, không hề thấy hắn có một tia khẩn trương, băng ghi hình có phải bị cảnh sát lấy đi trước, đối với hắn mà nói thì không có lợi hay hại quá lớn.

Lưu Tổ Thông không có trả lời Khứ Mệnh ngay, mà là ngưng mi nhìn xung quanh một cái, sau đó mở cửa xe cúi người mở ra một rương công văn bằng sắt, từ bên trong xuất ra một khẩu súng, cầm lấy thiết bị cách âm. Động tác thuần thục, lạnh lùng nói: "Cầm công cụ của ngươi đi, gặp ai thì bắn người đó, không cần do dự."

Khứ Mệnh nghe được có thể tuỳ tiện động thủ, chẳng những không khẩn trương, ngược lại là hưng phấn mà liếm lấy môi dưới, nói với Lưu Tổ Thông nói: "Giết cảnh sát? Giá không thể giống người thường, tối thiểu cũng phải bằng giá vị tiền lão đại của Thanh Liên Hội! Như thế nào?"

Lưu Tổ Thông nghe nói như thế, hờn giận nhíu mày, trong ánh mắt một tia sát khí chợt lóe lên, hừ lạnh, tên Khứ Mệnh này dám lên giá, chỉ là một cảnh sát bình thường, có thể có tư cách cùng Tàng Thiên Hải đánh đồng sao? Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Khứ Mệnh, sau đó nói: "Để sau đi, băng ghi hình rất trọng yếu, muốn giá gì thì phải xem đối phương cấp bậc ra sao! Đừng nói nhảm, nhanh chút, Lưu Tổ Thông ta không phải một kẻ quỵt nợ!"

Khứ Mệnh nghe xong, nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, không nói gì nữa, trực tiếp đi qua, từ trong xe xách ra linh kiện, bắt đầu thuần thục lắp ráp. Lưu Tổ Thông xem cử động của hắn, nhướng mày, không vui nói: "Cái đống này, là súng ngắm sao?"

Khứ Mệnh đầu cũng không nâng, động tác của hắn cực kỳ thuần thục, giống như làm động tác này ngàn vạn lần, trầm giọng nói rõ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ trang bị ống hãm thanh, cảm giác cầm súng ngắm thật thích!"

Lưu Tổ Thông không nói gì nữa, cùng Khứ Mệnh đi đến nhà Lý Hiểu Nhu. Lúc này Mộ Dung Phỉ đã vòng vo mấy ngõ nhỏ, nhưng không phát hiện tung tích của Lưu Tổ Thông, bất quá cũng may, nàng cũng là người thụ qua huấn luyện chuyên nghiệp, nàng biết dựa theo thói quen của đại đa số, nơi đỗ xe nhất định sẽ không vượt qua mục tiêu trong vòng 200 thước, nàng tìm kiếm phạm vi đó, không thấy liền đi trở về, nàng biết mình chọn sai phương hướng rồi.

Sở Thu là một cảnh sát phi thường chuyên nghiệp, hắn phá án và bắt giam, ngay cả chính hắn đều không đếm được, cửa nhà Lý Hiểu Nhu đóng không làm khó được hắn, dùng một chút tiểu kỹ xảo sẽ rất dễ dàng mở ra, hơn nữa Lý Hiểu Nhu có bảo hắn biết nơi cất băng ghi hình, cho nên hắn tìm được cũng không khó khăn. Sở Thu không muốn đánh thức hàng xóm, tạo thành phiền toái không cần thiết, đành phải dùng nhiều thời gian hơn.

Sở Thu lấy được băng ghi hình, cũng không dừng lại lâu, ra khỏi nhà Lý Hiểu Nhu, hắn vừa xuống lầu vừa nghĩ không biết bên kia có thuận lợi bắt bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu hay không, nếu hắn ta cũng bị bắt, khả năng tóm gọn Lưu Tổ Thông sẽ cao hơn.

Lưu Tổ Thông và Khứ Mệnh tìm được nhà Lý Hiểu Nhu, xác định là nơi này Lưu Tổ Thông hướng Khứ Mệnh gật gật đầu, ý bảo chính là chỗ này. Khứ Mệnh cũng gật gật đầu đáp lại, tự giác đi trước chuẩn bị lên lầu, nhưng mới vừa lên hai bậc, lại đột nhiên ngừng lại, lỗ tai của hắn không dễ dàng động đậy hai cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Tổ Thông.

Lưu Tổ Thông nhíu mày nghi hoặc nhìn Khứ Mệnh, bắt đầu cảnh giác. Khứ Mệnh giơ tay lên, chỉ chỉ hành lang, ý bảo Lưu Tổ Thông lui về, bởi vì hắn đã nghe được có người xuống lầu.

Hai người cẩn thận rời khỏi cửa thang lầu, sau đó tìm ra khúc quanh gần nhất, chạy lên, Khứ Mệnh khuỵu một gối xuống đất, súng bắn tỉa trên tay nhắm ngay đầu hành lang. Lưu Tổ Thông đứng sau lưng hắn, cũng nhìn chằm chằm đầu hành lang, ánh mắt lạnh lùng vô tình.

Sở Thu cầm băng ghi hình, cước bộ vội vàng, hắn nghĩ mau chạy về cảnh cục, cũng muốn biết kết quả hành động bên kia, nhưng mà hắn mới vừa đi ra hàng hiên không lâu, đột nhiên cảm giác được ngực mình bị cái gì va chạm, tiếp theo nghe được một tiếng trầm đục rất nhẹ, cước bộ không xong lui hai bước, sau đó ngực một trận đau đớn, cúi đầu xem đã thấy ngay tim có một chút đỏ thẫm bắt đầu lan tràn, hắn mới kịp phản ứng, mình trúng đạn rồi.

Lưu Tổ Thông mới vừa nhìn thấy từ đầu hành lang đi ra, không ngờ là Sở Thu, trong lòng cũng cả kinh, sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, Khứ Mệnh đã bóp cò. Khứ Mệnh dùng súng bắn tỉa, hơn nữa khoảng cách gần như thế, lực viên đạn tự nhiên sẽ rất lớn, cho nên Lưu Tổ Thông thấy Sở Thu lui hai bước liền biết Sở Thu trúng đạn, nhưng nhất thời cũng không biết có trúng chỗ yếu hại hay không, Lưu Tổ Thông âm thầm nắm chặt súng trong tay, chuẩn bị tùy thời nả thêm một phát.

Khứ Mệnh chỉ bắn một lần không có lần sau, hắn luôn luôn tự tin với thương pháp của mình. Thuật bắn súng của hắn đích xác rất giỏi, có thể nói là không hề chênh lệch, viên đạn ghim ngay trái tim Sở Thu, hơn nữa là khoảng cách gần như vậy, chờ Sở Thu phản ứng thì đã không còn kịp, hắn cảm giác khí lực trên người dần dần biến mất, ngay cả khí lực duy trì hơi thở cũng không có, muốn gọi viện trợ là không thể nào.

Động tác cuối cùng Sở Thu có thể làm là ngẩng đầu, vọng qua chỗ rẽ âm u, sau đó ngửa mặt thẳng tắp té xuống.

Khứ Mệnh thấy Sở Thu ngã xuống, tự tin cười, giống như chỉ là chuyện bình thường, thu hồi súng ngắm, sau đó cùng Lưu Tổ Thông liếc mắt nhìn nhau, đi qua phía Sở Thu. Việc Sở Thu có thể làm lúc này chính là hết sức thở, nhưng vô lực, hắn biết mình không sống nổi, hắn chỉ không thể tưởng được, mình sẽ bỏ mạng như vậy.

Sở Thu toàn thân run rẩy, há hốc miệng, liều mạng muốn thở, phát ra từng hơi đứt quãng. Lưu Tổ Thông và Khứ Mệnh đi đến bên cạnh Sở Thu, lạnh lùng nhìn Sở Thu, không thương hại, hai người đều là lãnh khốc, trong mắt không có một tia tình cảm.

Sở Thu đột nhiên thấy trên đầu xuất hiện hai gương mặt, và một trong số đó không ngờ là Lưu Tổ Thông, hắn trừng lớn hai mắt, bắn ra một ánh mắt sắc bén cừu hận, miệng mở to, nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc: "A! A!"

Lưu Tổ Thông thấy Sở Thu cừu hận, trong lòng đột nhiên có một tia khoái cảm, vì thế khóe miệng gợi lên, hắn ngồi xổm, nhìn xuống Sở Thu, thanh âm có chút trắc trắc lẩm bẩm: "Ngươi biết ngươi hôm nay vì sao lại chết ở chỗ này không?"

Sở Thu nói không ra lời chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Lưu Tổ Thông, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người, Lưu Tổ Thông một chút đều không để ý, tựa hồ không cần Sở Thu trả lời, tiếp tục nỉ non: "Đó là bởi vì ngươi không biết thế giới này, ngươi không hiểu, tất cả mọi người không hiểu, chỉ có ta mới biết, đây rốt cuộc là thế giới gì."

Lưu Tổ Thông bỗng nhiên trở nên cẩn thận, tựa hồ chuẩn bị muốn nói cái gì thiên đại bí mật, thanh âm cực kỳ quỷ dị, ăn trên ngồi trước nhìn xuống Sở Thu nói: "Ta cho ngươi biết, đây không phải một thế giới chân thật, nó là một quyển tiểu thuyết, diễn viên cũng chỉ có ta, ngươi là diễn viên phụ, tất cả mọi người đều là diễn viên phụ. Ngươi có biết tác giả là ai không? Hắc hắc, ngươi nhất định không thể tưởng được, kỳ thật tác giả cũng là ta, là ta, hihi... Haha..."

Lưu Tổ Thông nói ra một phen quỷ dị đáng sợ, Sở Thu nhận định, Lưu Tổ Thông là người bị tâm thần phân liệt, đó là một chứng bệnh vọng tưởng thật nghiêm trọng. Mà Khứ Mệnh nghe được Lưu Tổ Thông nói như vậy, cũng nhíu nhíu mày, nhìn bóng lưng hắn, trong ánh mắt có chút chán ghét.

Lưu Tổ Thông nói dứt lời, trên mặt vẫn duy trì nụ cười quỷ dị, hắn rút băng ghi hình từ tay Sở Thu rồi đứng dậy cầm súng nả vào bụng Sở Thu một phát, sau đó cũng không nhìn Sở Thu, miệng phát ra tiếng cười lạnh làm cho người ta toàn thân phát run: Hì hì... Hì hì... Đi ra xe.

Khứ Mệnh đứng tại chỗ, thần tình chán ghét cau mày, nhìn Lưu Tổ Thông, tạm dừng một hồi, mới chậm rãi đi theo.

Ở chỗ rẽ bên kia, Mộ Dung Phỉ híp mắt lạnh lùng nhìn Lưu Tổ Thông và Khứ Mệnh rời đi, chờ cả hai biến mất, nàng mới đi ra, thần tình lãnh khốc đi về phía Sở Thu.

Sở Thu chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ chết, hắn hiện tại ngay cả khí lực mở miệng kêu cứu cũng không có, sắp tử vong, trong đầu hiện lên rất nhiều người, hắn nhìn thấy Sở Thanh Phong lạnh lẽo, nhìn thấy mẹ Sở Thanh Phong khéo léo hiểu lòng người, nhìn thấy Mộ Dung Âm Âm ôn nhu ngọt ngào cười...

Ngay lúc Sở Thu cho là mình cô độc chết đi, đột nhiên cảm giác được có người xuất hiện bên cạnh, nhìn xuống chính mình, giờ phút này ý thức đã là có chút mơ hồ, hắn cố gắng ngưng thần nhìn lại, thấy đến một gương mặt quen thuộc, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười ôn nhu, tưởng là Mộ Dung Âm Âm tới đón chính mình, nhưng mà một lát sau phát hiện người nhìn mình mặt không chút thay đổi, mới kịp phản ứng, đây không phải Mộ Dung Âm Âm, Mộ Dung Âm Âm chưa bao giờ đối xử với mình như vậy, đây là Mộ Dung Phỉ.

Nhìn thấy Mộ Dung Phỉ, hắn kinh hỉ, giờ phút này không còn thời gian để hắn suy nghĩ vì sao Mộ Dung Phỉ sẽ xuất hiện ở trong này, có chút di vật hắn cần phải giao, cần Mộ Dung Phỉ đưa cho Sở Thanh Phong, hắn cố gắng hô hấp hai cái, đột nhiên cảm giác được trên người trở lại một ít lực lượng, hắn biết, đây là hồi quang phản chiếu, cũng có nghĩa là hắn cách cái chết càng lúc càng gần.

Hắn lấy thanh âm yếu ớt vội vàng công đạo: "Mộ Dung Phỉ, con hãy nói với nữ nhi của ta... Thanh Phong, hung thủ giết ta là... Lưu Tổ Thông. Còn có, 13 năm trước đây... Vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm, hung thủ... Cũng là hắn. Trên xe ta, có một quyển sổ, con... Con hãy giúp ta giao cho nó, nhất định phải tự tay..."

Mộ Dung Phỉ nhìn xuống Sở Thu, nhìn mặt hắn, sau đó ánh mắt đột nhiên bị máu ở trên người hắn hấp dẫn, đỏ thẫm ghê rợn, làm nàng không thể dời mắt, huyệt Thái Dương bên phải đau nhói, cảm xúc âm u không thể ức chế bắt đầu tràn ngập trái tim, nhịn không được dục vọng phá hủy hết thảy.

Hai mắt ngây dại, tơ máu lan tràn khiến Mộ Dung Phỉ thoạt nhìn có chút đáng sợ, lúc này nàng cái gì cũng không biết, thầm nghĩ muốn hủy diệt, hủy diệt hết thảy, tay nàng nắm chặt chuôi đao, run nhè nhẹ nâng lên.

Sở Thu lời còn chưa dứt, chú ý tới trạng thái của Mộ Dung Phỉ thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt Mộ Dung Phỉ lãnh huyết, tràn ngập âm tàn thô bạo, giống như nhập ma, không chút tình cảm nhân loại nào, giống như một con sói hoang rất dữ tợn. Sở Thu nhìn thấy Mộ Dung Phỉ như vậy, nhớ lại lời bằng hữu Mạc Nhâm bình luận về nàng, nếu tinh thần Mộ Dung Phỉ lại hỏng, nàng sẽ hóa thân trở thành ma quỷ giết người máu lạnh, là một nhân vật cực độ nguy hiểm, hơn nữa nàng còn bị người đưa đi thụ qua các loại huấn luyện chuyên nghiệp, đến lúc đó muốn ngăn cản nàng sợ là rất khó a!

Sở Thu nhớ lại dĩ vãng Mộ Dung Âm Âm xinh đẹp ấm áp cười, Mộ Dung Phỉ bây giờ khác biệt to lớn, trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, thân sinh phụ thân của đứa bé này rốt cuộc là hạng người gì, Mộ Dung Phỉ rốt cuộc di truyền huyết mạch tội ác gì a. Không! Hắn không thể lưu lại Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ sống ở trên đời, thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh mệnh vô tội bị thương tổn...

Một khắc khi Sở Thu sắp chết, đột nhiên hạ một quyết định nhẫn tâm, hắn muốn dùng khí lực cuối cùng, mang theo Mộ Dung Phỉ cùng đi, chuyện của Lưu Tổ Thông, hắn tin năng lực của Sở Thanh Phong, chỉ cần bên kia tiến hành thuận lợi, tin tưởng nàng sẽ bắt hắn ta về quy án. Hắn gian nan sờ soạng súng lục giắt ở eo, trong lòng nỉ non: Âm Âm, em sẽ không trách tôi, em nên biết nỗi khổ tâm của tôi a. Em thiện lương như vậy, cho dù chính mình chịu ủy khuất cũng không nguyện người khác bị thương tổn, tôi tin tưởng em cũng không muốn huyết mạch của em, sống trên thế giới này.

Sở Thu dùng hết khí lực cuối cùng rốt cuộc móc ra súng lục, gian nan đưa lên nhắm ngay ấn đường Mộ Dung Phỉ, hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, đột nhiên lộ ra một cỗ sát khí sắc bén. Theo hắn, lúc này mới là đại nghĩa!

Mị có cảm giác như đang bắn CF =)) "Fire in the hole! Head shot!" =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.